Lúc này, Kiều Thanh cùng vợ chồng Kiều Hoành Vũ cũng đi ra.

Bọn họ đã được thím Lý báo cáo trước, biết hai chân Mạch Tiểu Miên bị thương, không tiện đi bộ. Vì vậy thấy cô ngồi trên xe lăn cũng không kinh ngạc gì.

Tuy nhiên, mới vừa rồi ở trong phòng bọn họ cũng nhìn thấy hình ảnh Kiều Minh Húc quan tâm ôm Mạch Tiểu Miên vào lòng, xác nhận thím Lý thật sự không hề nói phóng đại lên. Hai người bọn họ chung đụng rất tốt, Kiều Minh Húc cũng không hề khắc nghiệt với Mạch Tiểu Miên.

Chuyện này làm cho bọn họ hoàn toàn yên lòng.

Mạch Tiểu Miên nhìn thấy trưởng bối tới, cũng không tiện ngồi, vội vàng muốn đứng lên hành lễ, lại bị Kiều Thanh ngăn cản, ông nói: “Tiểu Miên, chúng ta biết chân con bị thương mà, cứ ngồi là được, không cần đứng lên đây, tránh cho vết thương trở nặng.”

“Cảm ơn ông cụ Kiều ạ.”

“Còn gọi ông là ông cụ Kiều sao? Ông sẽ tức giận đấy nhé.”

Kiều Thanh cố ý xụ mặt nói.

Mạch Tiểu Miên vừa nhớ ra, cô đã gả vào nhà họ Kiều rồi, chắc hẳn nên gọi ông là ông nội mới đúng. Vì vậy, bèn đổi giọng ngọt ngào gọi một tiếng: “Ông nội.”

Kiều Thanh cười híp mắt.

Mạch Tiểu Miên lại quay đầu về phía Kiều Hoành Vũ cùng Trịnh Thái Mai gọi một tiếng: “Ba! Mẹ!”

Hai vợ chồng cũng rất hiền hòa mỉm cười đáp lại cô.

“Ông nội, cha mẹ, hai người có chị dâu, sau này không được không thương con nha.”

Kiều Mai Kim nháy mắt giảo hoạt nói.

“Nhóc con thối, cũng biết tranh giành tình cảm nữa nhỉ. Đợi con gả đi rồi, con cũng sẽ được nhà chồng yêu thương thôi.”

Kiều Thanh cười nói.

“Con không muốn lấy chồng đâu, con muốn mãi mãi ở nhà với ông nội, cha

mẹ, anh trai chị dâu thôi. Mọi người không được chế con, muốn đuổi con ra khỏi cửa đâu đấy.”

Kiều Mai Kim nũng nịu ôm cánh tay của Kiều Thanh, nói.

“Nhóc con này, lại nói tùy hứng cái gì đấy, có cô gái nào là không lấy chồng đâu, sẽ bị người ta cười cho đấy.”

“Ai dám cười con chứ, con sẽ chia rẽ hôn nhân của bọn họ ngay, khiến bọn họ phải ly hôn, hừ.”

“Nhóc con thối, tính tình như vậy ai mà thèm con chứ?”

Mặc dù trong miệng Kiều Thanh nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của ông có thể thấy, là vô cùng cưng chìu, dáng vẻ ông cháu rất ấm áp.

Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, cảm thấy những chuyện tranh giành lợi ích như trên phim truyền hình, nhà giàu đấu đá nhau các kiểu, thật sự không phù hợp với gia đình trước mắt này.

Cha mẹ con cái hiếu thuận, ông cháu hài hòa, anh em yêu thương nhau…

Đúng là rất tốt!

Kiều Minh Húc đẩy cô vào phòng khách, người một nhà trò chuyện với nhau giết thời gian.

Bọn họ không xem Mạch Tiểu Miên là người ngoài, mà Mạch Tiểu Miên cũng rất dễ dàng hòa hợp vào cuộc nói chuyện của bọn họ, thoải mái trò chuyện.