Hơn nữa có cô nhóc Kiều Mai Kim đầy năng lượng thế này, căn bản không hề cảm thấy tẻ ngắt.

Dựa theo phong tục Ngày thứ ba lại mặt, cơm trưa phải về nhà mẹ đẻ ăn, Mạch Tiểu Miên cùng Kiều Minh Húc không ở nhà ăn cơm.

Người giúp việc của nhà họ Kiều đã chuẩn bị xong quà, được bọc trong một kiện hàng nhỏ. Cụ thể là cái gì, Mạch Tiểu Miên cũng không biết. Bởi vì mỗi phần quà đều được đóng hộp kín mít, ngoại trừ một con heo quay.

Đối với con heo quay này, Mạch Tiểu Miên có hơi khó hiểu hỏi: “Tại sao quà về nhà lại có cả một con heo quay lớn như thế này vậy? Ba mẹ tôi phải ăn rất lâu mới có thể ăn hết đấy?”

“Ngốc!”

Kiều Minh Húc liếc nhìn cô, nói: “Cái này gọi là heo vàng, không phải chỉ cho cha mẹ em ăn đây.”

“Ách? Ý là sao?”

Nhà họ Mạch được xem như là kiểu gia đình không tiền, không quyền, bình thường cũng không để ý đến truyền thống lễ nghi này.

Mạch Tiểu Miên cũng cực kỳ ít thân thích, hơn nữa, những họ hàng của cô đều kết hôn theo phong cách phương Tây. Đối với loại chuyện Ngày thứ ba lại mặt này có thể nói là chưa nghe tới bao giờ.

“Ngày thứ ba lại mặt, nhà trai đưa một con heo vàng về, bày tỏ về sự trong trắng của cô dâu. Dĩ nhiên, cũng đồng thời đại diện cho việc bải tạ cha mẹ Vợ cùng thân thích trong nhà. Sau khi nhà gái nhận heo vàng, lập tức sẽ chia cho các bạn bè người thân, hàng xóm láng giềng cùng chung vui. Ý chỉ con gái được gả vào gia đình tốt.”

Kiều Minh Húc giải thích nói.

“Lại còn phải truyền thống như vậy sao. Vậy nếu như cô dâu không đủ trong trắng, có phải sẽ không có heo vàng về nhà không?”

Mạch Tiểu Miên kinh ngạc hỏi.

“Vẫn có chứ. Trừ khi nhà trai chịu thừa nhận mình bị cắm sừng mới không đưa heo vàng trở về.”

“À à.”

Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, cảm thấy con heo vàng được thắt nơ đỏ này khá thú vị, hơn nữa xem ra còn ăn rất ngon. Cô không nhịn được nuốt nước bọt hỏi: “Vậy chúng ta có được ăn heo vàng này không?”

“Đương nhiên có thể đợi tí nữa chúng ta ăn cơm, heo vàng này chắc là sẽ được dọn lên bàn ăn thôi.”

Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Không phải bây giờ em đang thèm ăn đấy chứ?”

“Có hơi.”

Mạch Tiểu Miên thật thà nói: “Nghe nói mùi vị heo quay ở Ngọc Đình Hiên của thành phố A khá ngon. Heo vàng này của anh chắc cũng là tác phẩm của Ngọc Đình Hiên chứ nhỉ?”

“Ừ.”

Kiều Minh Húc gật đầu.

“Thật là thèm ăn.”

Vì thế Mạch Tiểu Miên không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc một chút.

Kiều Minh Húc nhìn thấy động tác này, bỗng nhiên anh cảm thấy miệng lưỡi cũng khô theo, không tự chủ được mà mím môi lại.

Nhìn thấy anh mím môi, Mạch Tiểu Miên không rõ chân tướng cũng cười hỏi: “Anh cũng muốn ăn sao?”

Nhìn khóe môi cô vì cười mà hơi vểnh lên, Kiều Minh Húc lại cảm giác mình càng khát nước hơn.