Chương 265

Trước khi rời đi, Lâm Ngọc quay đầu sang nhìn Kiều Minh Húc một cái thật sâu.

Ánh mắt đó, tràn đầy ai oán cùng thâm tình, giống như một con dao nhọn, đâm thật sâu vào trái tim Kiều Minh Húc.

Bàn tay vốn đang đỡ lấy xe lăn của anh cũng trở nên hơi cứng ngắc, cực kỳ không được tự nhiên.

Đúng vậy, là anh thiếu nợ Lâm Ngọc mười năm, đến bây giờ vấn không thể cho cô ấy một phần trách nhiệm nào cả.

Trong lòng Mạch Tiểu Miên lúc này cũng cực kỳ không thoải mái.

‘Từ một góc độ khác mà nói, cô đúng là có thể xem như người thứ ba phá hoại tình yêu của Kiều Minh Húc cùng Lâm Ngọc.

“Thật xin lỗi!”

Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lâm Ngọc, nói với Kiều Minh Húc.

Nghe thấy cô nói như vậy, Kiều Minh Húc cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Chuyện không liên quan đến em.”

Mạch Tiểu Miên buồn rầu đáp lại một tiếng, nhìn thấy tay Kiều Minh Húc đã buông ra khỏi xe lăn, bèn tự mình đẩy xe lăn về phía thang máy.

Mọi người đều hiểu chuyện phát sinh trước mắt, ngay cả người luôn om sòm như mẹ Mạch cũng không lên tiếng nói gì.

Diệp Mai cố gắng xoa dịu bầu không khí, nhưng ai cũng mang theo tâm sự riêng. Cô ấy không có cách nào độc diễn một mình được.

Rời khỏi Khải Đế, Kiều Minh Húc để cho nhóm Mạch Tiểu Miên về Hoàng Uyển trước.

Mạch Tiểu Miên cũng không hỏi tại sao, chỉ nhìn anh rời đi.

Sau đó Diệp Mai đưa cả nhà bọn họ trở lại Hoàng Uyển.

“Tiểu Miên, con đừng lo lắng, con rể Kiều sẽ nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ cùng người phụ nữ kia thôi. Cậu ấy cũng đã kết hôn với con rồi, sớm muộn gì cũng thuộc về con”

Mẹ Mạch nhìn thấy gương mặt đầy buồn rầu không vui của con gái, bèn an ủi nói: “Con rể Kiều có thể đối xử tốt với chúng ta như vậy, nói rõ cậu ấy là một người đàn ông có trách nhiệm. Đối với con thật lòng cũng tốt, chỉ là tạm thời không quên được người phụ nữ kia. Giống như con vẫn không quên được Trình Đông Thành vậy mà thôi.”

Nghe những lời này, trong lòng Mạch Tiểu Miên càng thêm không thoải mái. Cô bèn nghiêng đầu nhìn về phía ven đường, nhìn dòng người qua lại trên phố. Trong tâm trí như bị tê dại, không có cách nào làm theo được cả.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên kia đường.

“Diệp Mai, dừng xe!”

Cô đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

Diệp Mai sợ hết hồn, khẩn cấp đạp thắng xe.

Mạch Tiểu Miên bất chấp cởi dây an toàn ra, mở cửa nhảy xuống xe.

“Tiểu Miên, con sao vậy?”

Mẹ Mạch nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy như lửa đốt của cô, liền vội vàng hỏi.

Mạch Tiểu Miên không phản ứng lại bọn họ, cũng không đoái hoài tôi đôi chân đang bị thương, chạy về phía đường xe chạy bên kia.