Chương 266

Bởi vì cô nhìn thấy một người trông giống hệt như Trình Đông Thành.

Đây là đường quốc lộ, hơn nữa cũng không phải làn đường dành cho người đi bộ. Xe tới xe lui liên tục, cô lại chạy băng qua đường, khiến không ít xe cộ phải dừng lại khẩn cấp, vô cùng nguy hiểm.

“Người phụ nữ điên kia, có muốn chết cũng đừng chết ở đây chứt”

“Có lầm không vậy?”

“Đi chết đi!”

Không ít tài xế tính khí nóng nảy đưa đầu ra ngoài cửa xe mắng.

Mạch Tiểu Miên hoàn toàn không để ý, ánh mắt vẫn nhìn chăm chằm vào hình bóng quen thuộc đang đi bên kia đường.

Đám người Diệp Mai sợ hết cả hồn nhìn cô chạy băng qua dòng xe cộ đông đúc, vô cùng nguy hiểm.

“Tiểu Miên, Tiểu Miên của tôi, con bé sao vậy? Có phải nó nghĩ không thông không?”

Mẹ Mạch kêu khóc, muốn đuổi theo, lại bị Diệp Mai chặn lại, nói: “Mẹ Mạch, đừng lộn xộn. Tiểu Miên không có chuyện gì đâu, là Trình Đông Thành ở bên kia.”

“Trình Đông Thành sao? Không phải thằng bé kia ở Mỹ à?

Về làm gì chứ? Con gái ngốc của ta, còn nhớ tên nhóc lang thang kia làm gì vậy?”

Theo hướng đi của Mạch Tiểu Miên, mẹ Mạch cũng nhìn thấy Trình Đông Thành.

Ngay lúc Mạch Tiểu Miên vội vàng muốn đuổi kịp Trình Đông Thành, anh ấy đột nhiên lại lên một chiếc xe taxi.

“Trình Đông Thành! Trình Đông Thành!”

Cô đuổi sát theo sau.

Cũng không biết làm thế nào cả, tốc độ của người dù có nhanh hơn nữa thì cũng không thể bằng tốc độ của xe.

Xe càng lúc càng xa…

Mạch Tiểu Miên muốn vấy tay ngăn một chiếc taxi khác, nhưng không biết tại sao xe nào cũng đã có người, không có tài xế nào dừng lại vì cô cả.

Mà xe của Diệp Mai, lại ở bên kia đường, căn bản không thể đi ngược chiều được.

Dáng dấp của người kia rất giống Trình Đông Thành. Hôm nay một lần nữa cô lại bắt gặp, không biết lần tiếp theo có thể gặp lại được không.

Mạch Tiểu Miên mặc kệ vết thương ở chân mình, vô lực ngồi ở bên kia đường quốc lộ nhìn dòng xe trước mặt, trong lòng trống rỗng.

Mới vừa rồi ở khoảng cách gần, cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Người nọ không phải chỉ lớn lên giống Trình Đông Thành, mà có lẽ là Trình Đông Thành thật sự.

Tấm lưng kia, gò má kia, gương mặt kia, dáng vẻ bước đi đó…

Đã sớm bị cô khắc sâu vào tận xương tủy, cho dù đã gần mười năm rồi, cô vẫn không thể quên được.

Nhưng mà, thi thể ở nước Mỹ kia, rõ ràng cô cũng nhận ra đó chính xác là Trình Đông Thành.

Rốt cuộc tại sao chứ?

Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thể có chuyện sống lại khó tin như vậy?