Editor: Ying

Cô mua cho Giang Ninh và mình hai bộ đồ ngủ, đều là kiểu rộng thùng thình. Chất vải mềm mại, cũng khá thoải mái và dễ chịu.

Chu Lộ Lộ xách theo bao lớn bao nhỏ, chắc mua tận mấy bộ quần áo hoặc váy đầm gì đó.

Lúc đi ra tới cửa thang máy, Tô Lạc lơ đãng nhìn sang khu trưng bày thì thấy một người mẫu đang mặc một chiếc sườn xám lụa thêu tay.

Chiếc sườn xám màu trắng, trước sau đều chiết eo, thiết kế bèo nhún ở eo làm tôn lên đường cong duyên dáng.

Từ eo xuống chân váy được thêu họa tiết hoa mận đỏ, vừa đơn giản tao nhã, đồng thời không làm mất đi vẻ đằm thắm đoan trang.

Nhân viên trong tiệm thấy ba người các cô ăn mặc sang trọng và thời trang.

Nhất là hai người trong đó còn cầm túi lớn túi nhỏ, đều là đồ của những nhãn hàng nổi tiếng.

Nhìn thôi cũng biết là dân giàu có phóng khoáng không thiếu tiền.

Đối với những khách hàng mua sắm vừa sảng khoái vừa rộng lượng như này, nhân viên trong tiệm phải luôn treo nụ cười nhiệt tình trên mặt, bước tới giới thiệu, “Chiếc sườn xám này được làm bằng lụa tơ tằm thượng hạng, tất cả khâu cắt may đều được làm thủ công. Hoa mận bên thắt lưng cũng được những nữ công lành nghề thêu lên. Nó có đủ các size, có cần em lấy ra cho chị xem không ạ?”

Giang Ninh mặc cái này, nhất định rất quý phái!

Tô Lạc thấy nó rất hợp với khí chất của Giang Ninh, cô khá thích chiếc sườn xám này, “Ừ, lấy cho tôi size nhỏ nhất, gói đẹp một chút.”

Nhân viên bán hàng thấy cô không thèm hỏi giá, cứ sảng khoái tính tiền vậy liền thầm vui mừng, “Vâng, chị chờ em một chút.”

Một chiếc sườn xám khoảng mấy chục ngàn, Tô Lạc không thèm chớp mắt lấy một cái đã cà thẻ tính tiền.

Sau khi thanh toán xong, Tô Lạc với Chu Lộ Lộ về hầm gửi xe để đồ trước, sau đó quay lại.

Thẩm Tịch thở phào nhẹ nhõm, may mà Tô Lạc với Chu Lộ Lộ không mở miệng kêu tặng quần áo cho cô.

Có thể đối với các cô ấy mà nói, mấy ngàn tệ cũng giống như mấy tệ vậy, không đáng nhắc tới.

Nhưng đối với Thẩm Tịch, đây là tiền lương cả tháng của cô.

Bây giờ cô không có khả năng tiêu xài như thế, cũng sẽ không phùng má giả làm người mập [1] đi cầm thẻ tiết kiệm của mình để mua những món hàng xa xỉ này.

[1] Phùng má giả làm người mập: ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.

Cô và các cô ấy không cùng đẳng cấp, không phải là người cùng một thế giới.

May là, Tô Lạc và Chu Lộ Lộ không có ý tặng cô.

Bằng không, nếu như cô từ chối thì hiển nhiên là không nể mặt các cô ấy.

Nhận thì cũng được, Thẩm Tịch cũng sẽ trả lễ lại những món có giá trị tương tự. Nhưng nói thật, cô sẽ hơi xót.

Còn mười phút nữa, Tô Lạc và Chu Lộ Lộ đi từ từ đến khu rạp chiếu phim.

Lúc đến được rạp, Tô Lạc nhìn một vòng đã thấy Hứa Cận đứng bên cạnh Thẩm Tịch, cô liền trầm mặc.

Ở nơi đông ngươi, Thẩm Tịch không dám kêu to tên Tô Lạc với Chu Lộ Lộ…

Ai bảo bây giờ cả hai đều nổi tiếng như vậy?

Thẩm Tịch vẫy vẫy các cô ấy, “Ở đây.”

Có mấy người nghe tiếng thì nhìn sang, Tô Lạc với Chu Lộ Lộ cùng lúc kéo thấp vành nón, đi qua chỗ Thẩm Tịch.

Thẩm Tịch trông thấy Tô Lạc với Chu Lộ Lộ nhìn Hứa Cận, cô có hơi ngượng ngùng, đi tới gần khẽ nói: “Xin lỗi ạ. Lúc nãy em vào nhà vệ sinh thì Hứa Cận gọi tới. Nhưng em không biết anh ấy sẽ tới.” 

Tô Lạc khoát khoát tay, “Không sao đâu.”

Chu Lộ Lộ cũng tỏ ý, cô không ngại có thêm một người.

Cuối cùng Thẩm Tịch cũng không tự trách nữa, còn nói thêm: “Đúng rồi, vừa rồi Cố tổng đi mua vé, anh ấy cũng tới đây.”

“Cố Ngôn?”

Thẩm Tịch gật đầu, Tô Lạc hơi ngạc nhiên, “Sao anh ấy cũng tới?”

“Anh đưa Hứa Cận đến. Anh thấy lâu rồi mình không đi xem phim nên cũng lên đây luôn. Mọi người đi chung sẽ náo nhiệt hơn!” Trong tay Cố Ngôn cầm năm vé có vị trí liền nhau.

Tô Lạc quay đầu lại, quả nhiên là Cố Ngôn, “Tới giờ rồi, chúng ta qua soát vé thôi!”

Cố Ngôn nói: “Được, nghe em.”

Khóe miệng Hứa Cận giật giật.

Đặc biệt đưa anh ta tới? Sao có thể chứ, rõ ràng tên này mặt dày theo anh ta tới đây.

Khóe miệng Chu Lộ Lộ giật giật. 

Sao vị Cố tổng này, khác xa so với lời đồn vậy!

Đồn anh, lòng dạ thâm sâu?

Đồn anh, như một đóa hoa trên núi cao chỉ có thể ngắm nhìn từ xa?

Vào phòng xem phim, Chu Lộ Lộ được hưởng đãi ngộ của cấp lãnh đạo, ngồi ngay vị trí chính giữa.

Bên tay trái cô là Tô Lạc và Cố Ngôn, tay phải là Thẩm Tịch với Hứa Cận.

Chu Lộ Lộ ngồi giữa, liếc mắt sang trái thì thấy Cố Ngôn đang cầm tay Tô Lạc nghịch…

Liếc mắt sang phải thì thấy ánh mắt Hứa Cận thâm tình nhìn gò má Thẩm Tịch trong bóng tối…

Sao nói là vui vẻ chơi chung mà?

Đau lòng. Mấy người này cố ý lập nhóm, tới hành hạ chó độc thân như cô đúng không?

Tình tiết bộ phim lên tới đỉnh điểm, bầu không khí đặc biệt nặng nề.

Thi thoảng có tiếng động rùng rợn vang lên trong căn phòng trống trải, vẻ mặt nhân vật chính và nhân vật phụ tràn đầy sợ hãi, thỉnh thoảng còn có người hét lên…

Toàn bộ phòng phim chìm trong bóng tối.

Ánh sáng từ màn hình lớn khiến cho phòng phim lúc sáng lúc tối.

Đa số là các cặp tình nhân đến xem phim kinh dị, có bạn nữ hở chút lại hét lên, lập tức có vài người ném ánh mắt khó chịu sang.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tịch tái nhợt, trốn trong ngực Hứa Cận.

Cô nàng nghe được nhạc nền kinh dị liền sợ không dám hó hé, căn bản không dám xem tiếp.

Hứa Cận nhìn người trong lòng anh ta, còn có thân thể mềm mại dán chặt vào người, nhất thời mặt mũi anh ta hớn hở hết lên.

Nếu anh ta biết cô sợ loại này, đã sớm dắt Thẩm Tịch đến đây xem phim kinh dị rồi.

Phía bên kia, Cố Ngôn liếc mắt nhìn Tô Lạc.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tình cảnh Tô Lạc phải sợ chui vào lòng anh trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Tô Lạc cầm ly coca lạnh, hút một hơi, rồi lại thả xuống.

Vẻ mặt xinh đẹp bình tĩnh ấy không vương tí nét sợ hãi nào.

Lần lượt có thêm vài cô gái bị hù tới mức hét toáng lên, Tô Lạc có hơi lo lắng cho Chu Lộ Lộ với Thẩm Tịch, nghiêng đầu sang Chu Lộ Lộ hỏi: “Cô có sợ không?”

Chu Lộ Lộ lắc đầu, “Không sợ, cô sợ hả?”

Tô Lạc cũng lắc đầu, sau đó liếc sang bên cạnh Chu Lộ.

Cô nhìn thấy cả người Thẩm Tịch chui vào lòng Hứa Cận, xem ra là bị hù không nhẹ.

Cô mới gặp Thẩm Tịch có hai lần, mặc dù quen biết không lâu, nhưng không khó nhìn ra tính cách cô gái này tương đối hướng nội, đôi khi không nói nhiều, cũng không xấu tính.

Chắc là bình thường cũng không có bạn bè nói chuyện cùng. Cô ấy lại không hay biểu đạt ý kiến riêng, luôn nhường nhịn người khác, từ đó lãng quên bản thân.

Xem phim xong, Tô Lạc lái xe đưa Cố Ngôn về nhà.

Đến nhà họ Cố.

Cố Ngôn nhìn Tô Lạc, do dự hỏi: “Em có muốn, lên lầu ngồi chút không?”

Tô Lạc im lặng một hồi, rồi đáp: “Chỉ ngồi một chút?”

Cố Ngôn nói nghiêm túc: “Nhà anh vừa mua loại trà mới, ăn cơm xong chúng ta có thể vừa uống trà vừa đọc sách.”

Tô Lạc nhìn giờ, cảm thấy khá trễ rồi, “Không được rồi, hôm khác đi! Em còn phải về nhà ăn cơm.”

Cố Ngôn nói: “Tháng sau anh khá bận, có thể không đến đoàn phim thăm ban em được.”

Tô Lạc thấy sắc mặt Cố Ngôn chợt nặng nề, cô còn tưởng chuyện gì lớn, “Không có gì đâu, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe, tương lai còn dài, tế thủy trường lưu [2], không cần phải cạnh nhau sớm chiều.”

[2] Tế thủy trường lưu: nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian, từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

Chân trời trải một màu đỏ rực, hắt xuống gương mặt Tô Lạc làm tăng thêm phần diễm lệ của cô.

Trong mắt Cố Ngôn đầy ý cười, tiến tới in lên trán cô một nụ hôn, “Cách đây không lâu anh có mua một cặp nhẫn, vẫn luôn tìm cơ hội tặng cho em. Sau này, vào mỗi thời điểm em nhớ anh thì khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, cũng giống như nhìn thấy anh vậy.”

Cảm giác mát lạnh của kim loại bao quanh ngón áp út cô.

Tô Lạc vừa cúi đầu đã thấy ánh sáng lấp lánh trên ngón tay mình.

Kiểu dáng khá đơn giản, là kiểu cô thích. Không thừa không thiếu, chiếc nhẫn vừa vặn với tay cô, “Sao anh biết kích thước tay em?”

Cố Ngôn cầm tay cô, “Nắm lâu như vậy, sao anh lại không biết?”

Nói chuyện với Cố Ngôn một hồi, một tiếng sau Tô Lạc về tới nhà họ Tô.

Chu Lộ Lộ tự lái xe, hiếm khi có dịp phim đóng máy sớm, cô nàng đã lên kế hoạch đi du lịch trong khoảng thời gian này, ngay cả vé máy bay cũng đã đặt trước.

Hứa Cận với Thậm Tịch kiếm nhà hàng ăn đại bữa cơm.

Về đến nhà là Thẩm Tịch liền nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài.

Hứa Cận không mở được cửa phòng, thấy nó đã bị khóa trái liền biết bây giờ Thẩm Tịch đang bận việc nghiêm túc!

Anh ta không thể quấy rầy, nếu không cô ấy sẽ quay đầu nổi khùng.

“Việc nghiêm túc” của Thẩm Tịch, chính là gõ chữ.

Cô ấy hiện đang viết tiểu thuyết trên một trang web nào đó. Bởi vì hợp đồng của web đó gửi về nhà, Hứa Cận tò mò xem thử mới nhận ra có gì đó lạ lạ.

Thẩm Tịch biết anh ta phát hiện ra bí mật nhỏ của mình, dứt khoát công khai luôn.

Hiện tại, Hứa Cận chỉ biết cô đang viết tiểu thuyết trên web.

Về phần truyện gì, cô ngậm miệng rất chắc, nhưng anh ta cũng chả phải kẻ rình mò, không có hứng thú đi đào bới việc riêng của người khác.

Trong phòng.

Thẩm Tịch xoa xoa cái cổ đau nhức, tầm mắt rơi vào cảnh đêm phồn hoa bên ngoài.

Trước đây cô luôn tùy tiện biếng nhác.

Luôn cảm thấy không cần phải vất vả đến vậy, đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không quá ngắn.

Thay vì sống vất vả như vậy, chẳng bằng mỗi ngày sống thật vui vẻ.

Cho nên cô vẫn luôn ôm tâm niệm như thế sống tới bây giờ.

Nhưng hôm nay trông thấy Tô Lạc và Chu Lộ Lộ, Thẩm Tịch mới chợt nhận ra, ý nghĩa trước giờ của cô là sai.

Cô không cam lòng sống bình lặng như thế. Cô đã thích Tô Lạc từ rất lâu, phần nhiều hơn là thích ánh hào quang trên người cô ấy, còn có phẩm chất độc lập kiên cường của cô ấy.

Nếu như, cô muốn trở thành bạn thân của Tô Lạc, cô cũng phải trở thành người giống Tô Lạc.

Chỉ khi có vẻ độc lập tự tin, cô mới có thể ưỡn thẳng lưng, sóng vai đứng chung một chỗ với Tô Lạc.

Cô chỉ nhìn thấy một mặt xinh đẹp và nổi tiếng của Tô Lạc và Chu Lộ Lộ.

Nhưng đâu biết rằng việc quay phim trong đoàn nào có dễ dàng như mọi người thường tưởng tượng?

Làm một ngôi sao sáng, đồng thời phải đối mặt với cường độ công việc cao, còn phải chịu áp lực từ dư luận. Đôi lúc còn có người ghen ghét bịa chuyện úp cả xô phân lên đầu, là một nghề rất đáng sợ.

Nếu không có một trái tim kiên cường, đúng là rất khó để tiếp tục chống đỡ.

Mà ngược lại, cô chỉ cần ngồi trong phòng làm công việc gõ chữ.

Mùa đông có máy sưởi, mùa hè có máy lạnh, không mưa không gió, môi trường hoàn hảo như vậy, tại sao lại không cố gắng một tí chứ?

Tô Lạc với Chu Lộ Lộ cũng không ngờ, trong lúc vô tình, hai người bọn họ đã khiến cho tương lai Thẩm Tịch đổi thay vô lường.

______________