Editor: Doris

Giang Ninh rất thích chiếc sườn xám này. Bà vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó lại đi vào trong phòng khách hỏi ý kiến hai cha con: “Thế nào? Mẹ mặc được không?”

Dáng người Giang Ninh được bảo dưỡng rất tốt, vòng eo bà tinh tế, làn da vẫn trắng nõn nà.

Hàng năm được sống trong nhung lụa, ngoại trừ lo lắng cho Tô Lạc ở bên ngoài thì không có chuyện gì làm bà nhọc lòng. Bởi vậy Giang Ninh chỉ nhìn như ngoài 30, rất khó để người khác tin bà đã có một cô con gái hơn 20 tuổi.

Bà ấy mặc chiếc sườn xám màu trắng này vào, làm nước da như ngọc của bà càng thêm trắng sáng.

“Đẹp.” Tô Hào và Tô Lạc không hẹn mà nói cùng lúc.

Giang Ninh rất vui vẻ: “Hai người các người đó, hỏi cái gì đều nói đẹp, nói tốt cho mà xem.”

Tô Lạc đứng lên, nắm lấy cánh tay Giang Ninh: “Mắt thẩm mỹ của con rất tốt. Quan trọng là mẹ của con đẹp, cho nên mặc gì cũng đẹp.”

Giang Ninh có chút đắc ý: “Chuyện đó là đương nhiên, con không nhìn xem là ai di truyền cho con, để con có thể xinh đẹp như vậy.”

Tô Lạc lập tức đáp: “Có mẹ mới có con!”

Nhìn Tô Lạc chòng ghẹo vui vẻ, Giang Ninh thì đắc ý, Tô Hào dở khóc dở cười.

Buổi tối Tôn Hoa Hoa gọi cho cô một cuộc điện thoại, bảo rằng chuyện cô giao đã làm tốt.

Bị cáo nói mình chỉ viết có mấy câu để phát tiết áp lực công việc và cuộc sống của mình trên mạng thôi, vậy mà Tô Lạc lại kiện hắn, muốn hắn bồi thường mười vạn!

Chuyện này làm lớn ra thì đối với hắn không tốt chút nào.

Hơn nữa, thưa kiện là một chuyện rất hao phí tinh lực và thời gian. Mỗi tháng, người nọ còn có khoản vay mua nhà, mua xe. Bởi vì lăng mạ Tô Lạc mà anh ta phải trả giá cho việc đó.

Có cư dân mạng vào mạt sát anh ta, còn đào ra rất nhiều thông tin về cuộc sống đời thường. Bạn bè bên cạnh và đồng nghiệp đều cùng lúc bỏ rơi anh ta, gây cho anh ta rất nhiều rắc rối.

Cuối cùng không còn cách nào khác, anh ta đành phải đứng ra xin lỗi công khai thì Tô Lạc mới nguôi ngoai mọi chuyện.

Nhưng mà mọi thứ còn lâu mới kết thúc.

Chẳng bao lâu sau, người nọ bị công ty sa thải, đến xin việc ở các công ty khác thì không ai thèm tuyển dụng.

Bạn bè và đồng nghiệp xung quanh thì chẳng ai có thể nhờ. Một người bình thường mặc đồ tây làm việc ở cơ quan, tính tình ôn hòa nhưng ở trên mạng lại nói mấy câu khó coi, vũ nhục người khác qua màn hình, khiến người bình luận nổi giận đùng đùng.

Một người như vậy rất khó làm người khác không liên tưởng đến kiểu người miệng nam mô, ở trên mạng khoác lớp vỏ ngoài khác là để lộ ra cả bồ dao găm trong bụng.

Nhà cũ Tô gia.

Gia đình họ có ý định cuối tuần sẽ về nhà cũ thăm ông Tô.

Nhưng họ chẳng nói trước nên sáng sớm ông Tô đã đi đến hồ câu cá với bạn tốt rồi.

Trời chạng vạng tối ông mới về nhà cũ.

Xô nước tràn đầy, coi như thắng lợi trở về.

Ông lấy ra một con cá trích lớn bằng bàn tay, gừng băm và muối ăn đã xong xuôi, chuẩn bị làm cá hấp.

Ông đặt xô ở hồ nước trong sân, sau đó ông tiến vào phòng khách, đến phòng bếp….

Đi ngang qua nhà ăn thì thấy một bàn lớn thức ăn, ông cụ sững sờ một lúc nhưng rất nhanh đã hiểu được, hàng mày cong lên vui vẻ.

Nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng động thì càng chứng thực suy đoán trong lòng ông: “Lạc Lạc, các cháu đến rồi à!?”

Tô Lạc ngọt ngào nói: “Ông nội!”

Ông Tô nghe vậy thì trong lòng như được nếm mật: “Các cháu đến sao không báo với ông một tiếng!? Để ông về sớm một chút.”

Tô Lạc nói: “Hôm trước bọn cháu gọi điện cho dì, biết hôm nay ông ra ngoài câu cá với bạn. Không nói với ông là để chuẩn bị cho ông bất ngờ đó!”

Tô Hào lấy con cá trích ở trong tay ông, nó vẫn còn đang giãy giụa kịch liệt.

Bỏ vào một chút gừng băm, thêm một ít muối, xối thêm tí rượu nấu ăn. Chờ cho nước sôi thì cho vào nồi chưng, hấp khoảng mười phút là thịt cá sẽ trở nên chín mềm, mùi vị rất tươi ngon.

Cuối cùng một con cá hấp được bưng lên bàn, cả nhà bắt đầu ăn cơm.

Qua tết Trung Thu, vào tháng 10.

Tô Lạc chính thức vào đoàn phim.

A Tình học xong cũng đã trở về.

Lâm Phong và Tiếu Vũ làm biên kịch cho kịch bản《Bầu Trời》, chắc khoảng cuối năm mới xong.

Tô Lạc gọi cho Tiết Phó một cuộc điện thoại: “Thầy, em tính toán muốn chế tác một bộ phim nên muốn mời thầy và đạo diễn Từ đến trấn cho em một cửa.”

Lâm Phong và Từ Lai có quan hệ rất thân thiết, Từ Lai và Tiết Phó cũng là bạn lâu năm, chắc hai người cũng đã biết tin Lâm Phong bị Tô Lạc kéo đi làm việc.

Vốn dĩ nếu Tô Lạc không tìm ông thì Tiết Phó cũng định đi tìm Tô Lạc để nói chuyện.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Trong khoảng thời gian này công việc của cô rất bận rộn, vất vả lắm mới làm xong hết mấy chuyện vặt vãnh, bây giờ Tô Lạc mới có thời gian gọi trước cho ông một cuộc điện thoại.

Tiết Phó cảm thấy việc làm phim điện ảnh sẽ không dễ dàng như chuyện cô tưởng tượng trong đầu.

Hiện tại sự nghiệp của cô đang ở vị trí có thể hô mưa gọi gió, nhưng dù sao đây cũng là chế tác phim chiếu trên màn hình lớn!

Làm một diễn viên, chỉ cần nghiêm túc rèn luyện diễn xuất, làm tốt bổn phận của mình là được rồi.

Thế nhưng đây lại là vượt giới đấy! Sản xuất một bộ phim điện ảnh yêu cầu đầu tiên chính là tài chính khổng lồ, các nhà đầu tư, quản chế, bên trong còn có…

Nếu nghĩ đến kết quả xấu nhất, có thể sẽ lỗ sạch vốn, còn hủy hoại thanh danh của bản thân.

Tô Lạc gọi ông bằng một tiếng thầy, thân làm trưởng bối của cô, Tiết Phó không thể nhìn cô làm xằng làm bậy, nhảy vào hố lửa được.

“Tô Lạc, con thật sự muốn sản xuất một bộ phim điện ảnh sao, hay là chỉ chơi….”

Tô Lạc ăn ngay nói thật: “Thầy, từ đầu con cũng đã nghĩ đến vấn đề này, đã tính toán hai năm này rồi. Nhưng lúc thấy《Bầu Trời》thì con mới quyết định chế tác, con không muốn bỏ lỡ một kịch bản tốt. Con đã gửi cho thầy kịch bản rồi, chắc nhanh đến thôi. Chờ thầy xem xong chắc chắn sẽ có suy nghĩ giống con.”

Trùng hợp, chuông cửa vang lên.

Tiết Phó đi qua phòng khách, mở cửa thấy một cậu trai da lúa mạch, mặc quần áo lao động, trong tay cầm hàng chuyển phát nhanh: “Ông là ông Tiết phải không ạ!? Đây là hàng chuyển phát nhanh của ông, mời ông ký nhận.”

Tiết Phó ký tên, trở về phòng khách mở hàng chuyển phát nhanh ra, bên trong là một quyển tiểu thuyết chắc nịch.

Trên bìa là hai chữ thư pháp rồng bay phượng múa, Bầu trời.

Ông mở trang đầu tiên, sau đó liên tiếp lật trang tiếp theo, xem cả một đêm không ngừng một giây.

Rạng sáng hôm sau, hai mắt Tiết Phó đỏ ngầu, gọi cho Từ Lai một cuộc điện thoại.

Chớp mắt, Tô Lạc đã ngây ngốc trong đoàn làm phim hơn hai tháng.

Từ lúc 《Chạng Vạng》và《Bắc Ngụy Bí Sử》 hot mạnh, địa vị của Tô Lạc ở giới giải trí giống như nước dâng thuyền lên.

Lúc mới debut, cô chỉ là một bình hoa xinh đẹp. Mặc dù có cả độ nổi tiếng và danh khí nhưng khi người khác nhắc đến, chỉ có khinh thường và khinh thường.

Mãi đến sau này, cô cho ra tác phẩm《Chạng Vạng》và《 Bắc Ngụy Bí Sử》, cả hai bộ này đều có doanh thu phòng vé cao ngất. Lúc này toàn bộ người trong giới không ai dám nghi ngờ diễn xuất của Tô Lạc nữa.

Hiện tại cũng không ai dám khiêu khích Tô Lạc.

Địa vị không bằng cô, không có lá gan đó.

Địa vị hơn cô, chắc đã từng nghe qua lời đồn trong giới kinh doanh.

Biết bối cảnh sau lưng Tô Lạc không đơn giản, cô cũng không giống người dựa vào Cố Ngôn để có được vị trí trong giới như hiện giờ.

Cố Ngôn không ngu, Tô Lạc không ngu và mấy người đó càng không ngu.

Mặc dù có đôi khi sẽ bị người khác chắn đường nhưng nếu bạn không điều tra rõ thân phận của địch, tùy tiện động thủ thì….

Như vậy rất có khả năng, bạn sẽ là Lưu Lực Quân, Diêu Tuệ, Trương Hòa… tiếp theo.

Vương Tiêu Tiêu là người tận mắt chứng kiến, Tô Lạc làm thế nào để bò lên vị trí bây giờ…

Nghe nói ban đầu bộ phim hài tết mừng năm mới định chọn cô hoặc Tô Lạc.

Nhưng sau đó lại vứt bỏ cô ta, mời Tô Lạc.

Nếu không có Tô Lạc, vị trí nữ chính hiện giờ chắc chắn là của cô ta.

Vương Tiêu Tiêu sao có thể chịu đựng việc đóng nữ hai!? Nhưng cho dù không cam lòng thì có thể làm thế nào được đây?

Những ngày cuối năm đang đến gần, chuẩn bị đón năm mới.

Tập đoàn Vũ Sơn mỗi năm đều tổ chức một buổi tiệc thường niên, năm nay cũng không ngoại lệ.

Năm nào Tô Hào và Giang Ninh cũng tham gia.

Mà năm nay lại có một người ngoài ý muốn quyết định tham gia buổi tiệc thường niên của công ty.

Tô Lạc nghĩ, đến lúc rồi.

______________