Huyện Huyên ê a, cười cười, dáng vẻ ngây thơ kia làm cho người ta không thể trách cứ được.

Tân Lãng thay tã mới cho cậu bé, sau đó nhéo. mũi Huyên Huyên cười nói: "Huyên Huyên! Con đúng là lợi hại, lần đầu tiên gặp mặt đã phun nước tiểu lên người ông ngoại con, đúng là đứa nhỏ nghịch ngợm.”

Đứa nhỏ nghịch ngợm Huyên Huyên vui vẻ lắc lư, đôi mắt to đen láy đầy ý cười.

Trong phòng, Tô Thi Hàm nhìn thấy ba đứa nhỏ đã ăn uống no say, cũng đã dừng khóc, trong lòng lập tức yên tâm.

Phương Nhã Nhàn đặt điện thoại qua một bên, kéo tay cô nói: “Thi Hàm! Mẹ hỏi con, sau khi con sinh em bé thì có ở cữ đàng hoàng không?”

“Mấy người trẻ các con không hiểu những việc này, đối với phụ nữ mà nói, ở cữ rất quan trọng!”

Tô Thi Hàm nói: “Mẹ! Mẹ yên tâm đi, sau khi con xuất viện, Tần Lãng đưa con đến trung tâm ở cữ”."

Trung tâm ở cữ?

Phương Nhã Nhàn nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn con gái nói: "Con nhóc này, nếu không phải con giấu diếm mẹ thì lần trước mẹ đến trung tâm ở cữ đã vào thăm con. Nếu mẹ biết con ở đó thì sẽ chăm sóc cho con, phụ nữ đang ở cữ không nghỉ ngơi tốt, sẽ rất dễ mắc bệnh sau sinh. Sau này phải chịu đau lưng đau đầu cả đời! Bây giờ con không có tình huống này chứ?"


Tô Thi Hàm lắc đầu, Phương Nhã Nhàn vẫn không yên tâm, lúc này nói con gái vén áo lên cho mình xem.

Ở trước mặt mẹ ruột, Tô Thi Hàm cũng không xấu hố, nhẹ nhàng kéo áo lên cho Phương Nhã Nhàn nhìn.

Cô vừa vén áo lên, Phương Nhã Nhàn đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y, lập tức nhíu mày kiểm tra, phát hiện trên người Tô Thi Hàm có dấu vết chườm nóng.

“Chuyện gì vậy?”

“Không sao mẹ! Lúc trước con đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói vết mổ của con không hồi phục tốt lâm, bị khuyết sẹo mổ lấy thai”

Phương Nhã Nhàn nhíu mày, lo lắng nói: “Khuyết sẹo mổ lấy thai? Nghiêm trọng như vậy sao? Đứa nhỏ này, cơ thể không hồi phục tốt, sao con không nói sớm với cha mẹ? Đi, hiện tại mẹ đưa con đến bệnh viện!”

Tô Thi Hàm giữ chặt tay Phương Nhã Nhàn, vừa cười vừa nói: "Mẹ! Con không sao, hiện tại tốt hơn rồi”

Phương Nhã Nhàn tức giận nói: "Con còn không nói thật với mẹ sao? Khuyết sẹo mổ lấy thai dễ chữa. khỏi như vậy sao? Con đừng tưởng rãng mẹ không hiểu, hai năm trước con gái của dì Trần gặp vấn đề này, lúc ấy còn phải phẫu thuật hai lần. Kết quả vẫn không tốt lắm, bây giờ muốn sinh đứa thứ hai cũng không mang thai được!"

“Mẹ! Con không sao, Tân Lãng chữa trị cho con một thời gian nên đã tốt hơn nhiều rồi”

Phương Nhã Nhàn kinh ngạc nói: "Tần Lãng chữa trị cho con? Nó cũng không phải bác sĩ, sao có thể chữa trị cho con?”

Tô Thi Hàm gật đầu nói: “Tần Lãng biết đông y, lúc ấy bác sĩ cũng nói tình huống của con rất nghiêm trọng. Thế nhưng Tân Lãng nói đây là vấn đề nhỏ, anh ấy có thể chữa trị hết. Lúc đầu con cũng không tin, nhưng khoảng thời gian này anh ấy luôn cho con uống thuốc Đông y, mỗi tối còn chườm nóng. Tình huống bây giờ đã tốt hơn, trước đó vết mổ rất đau nhưng gần đây không còn nữa. Mà trước đó con cũng bị đau thắt lưng, hôm sau Tân Lãng châm cứu cho con và chườm nóng, hiện tại cũng không còn đau nữa ”

Tô Thi Hàm nói đến đây thì trong mắt đầy tự hào.

Phương Nhã Nhàn tràn đầy kinh ngạc nhìn con gái, nghiêng đầu nhìn sau lưng cô, trên da vẫn còn dấu vết màu nâu, có lẽ dấu vết của chườm nóng mỗi tối.

“Trong lúc ở cữ đau lưng là bệnh chung của phụ nữ, qua nhiều năm ngoại trừ cố gắng nghĩ ngơi thì không còn cách khác, Tân Lãng thật sự có thể chữa khỏi sao?"


Tô Thi Hàm gật đầu: "Có thể! Mẹ, Tân Lãng rất lợi hại, con và anh ấy đến tiệm thuốc, thầy trung y còn muốn học hỏi anh ấy đó!”

Phương Nhã Nhàn nghe con gái nói, trong lòng nửa tin nửa ngờ. Tần Lãng biết Đông y làm cho bà rất giật mình, nhưng nói Tân Lãng có thể chữa khỏi những vấn đề này của con gái thì bà không quá tin tưởng. Dù sao thì thầy thuốc Đông y đối phó với loại bệnh hậu sản này cũng chỉ có thể nói thật tốt điều dưỡng mà thôi.

Phương Nhã Nhàn không nói thêm nữa, cúi đầu nhìn thấy vết rạn trên bụng con gái, trong mắt của có chút đau nhói.

Bà đưa tay nhẹ nhàng sờ bụng con gái, đỏ mắt nói ra: “Đứa nhỏ này, con nói xem sinh con sớm làm gì? Còn sinh ba nữa, lúc đầu eo đẹp như thế, hiện tại lưu lại những dấu vết này."

Tô Thi Hàm cúi đầu nhìn bụng của mình, trước đó. không lâu cô nhìn vết rạn cũng rất áp lực. Từ khi có vết rạn thì cô cũng không dám mặc áo ngắn vì sợ lộ ra ngoài, cảm thấy nó rất khó coi, nhưng mà Tần Lãng nói đây là chiến công, là vinh quang của cô, mà Tân Lãng còn nói là có thể trị khỏi.

Từ lúc đó Tô Thi Hàm không còn sợ người ta nhìn thấy vết rạn, những vết rạn này chứng minh mình đã làm mẹ.

“Mẹ! Không sao, những vết rạn này là bằng chứng con đã vì bọn nhỏ mà cố gắng. Hơn nữa, Tân Lãng cũng có cách xóa những vết rạn này, nhưng hiện tại vết seo vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, anh ấy không thể xứ lý vết rạn. Đợi đến khi nào vết seo hồi phục tốt, anh ấy nói sẽ giúp con xóa vết rạn."

Phương Nhã Nhàn kinh ngạc, nhìn con gái nói “Tần Lãng còn có thể xóa vết rạn sao? Trình cao như vậy?!"

“Ừm, con đau thắt lưng sau sinh, còn có vấn đề khuyết sẹo mổ lấy thai, không phải anh ấy đều có thể giải quyết sao? Anh ấy nói có thể xóa hết, con tin tưởng anh ấy làm được”

Trong lòng Phương Nhã Nhàn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng con gái tin tưởng người ta như vậy, mà đúng là cô thật sự höi phục rất tốt, cho nên bà không nói gì thêm.

Phương Nhã Nhàn suy nghĩ trong lòng, đứa nhỏ Tân Lãng còn quá trẻ. Thế nhưng năng lực lại lớn, dù sao hiện tại trong ngành y người trẻ tuổi hiếm như lá mùa thu.


“Tần Lãng quả thật rất biết cách chăm sóc cho con, trong lúc con ở cữ, có cậu ấy ở bên cạnh chăm sóc đúng là con hồi phục cũng không tệ lảm. Đúng rồi, ba đứa nhóc đã tiêm väc-xin chưa? Từ lúc sinh ra đến bây giờ, phải tiêm mấy loại vắc-xin như viêm gan B, bại liệt, đã tiêm hết chưa?”

Tô Thi Hàm thấy Phương Nhã Nhàn có nhiều câu hỏi như vậy, trong lòng có chút cảm động.

Cô biết mẹ mình quan tâm đến mình và mấy đứa bé, cô nhẹ nhàng vỗ tay mẹ nói: “Mẹ! Mẹ yên tâm đi, bọn con biết những chuyện này, mấy đứa nhỏ được tiêm đúng ngày, mà còn được kiểm tra sức khoẻ định kỳ, bác sĩ nói bọn nhỏ phát triển rất tốt”

Phương Nhã Nhàn nghe con gái nói, trong lòng thở phào một hơi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Mặc dù mọi chuyện bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng con gái và Tân Lãng đã chăm sóc cho bọn nhỏ. không tệ.

“Được rồi, mẹ biết hết mọi chuyện rồi, con đến phòng khách chơi với bọn nhỏ đi

Phương Nhã Nhàn nói xong thì bảo Tô Thi Hàm rời đi trước, mình ở lại phòng ngủ của con gái.

Tô Thi Hàm vừa đi, Phương Nhã Nhàn lấy điện thoại di động ra gọi cho Phương Diệu Cầm.