“Chờ chút! Anh xuống lầu mua lập tức.” Tần Lãng chạy nhanh đi xuống.

'Sau khi tẩy trang và đi tắm, cô bé Khả Hinh đã chìm vào giấc ngủ như một thiên thần.

Tô Thi Hàm đặt nôi của bé vào phía sau bình phong của thư phòng.

Dù mới 3 tháng tuổi, chưa hiểu gì nhưng có em bé. ở đây, cô vẫn cảm thấy rất ngại và không thể làm gì.

Đêm nay, Tân Lãng tận hưởng sự dịu dàng và e ấp của người vợ nhỏ xinh đẹp.

Sáng hôm sau, khi Tô Thi Hàm đang chăm sóc các con, cô lấy thẻ vắc xin của bọn nhỏ ra để xem loại vắc xin nào sẽ được tiêm.

Khi bé xuất viện, bệnh viện đã cấp cho mỗi bé một phiếu tiêm chủng sơ sinh màu xanh lá cây.

Trên phiếu tiêm chủng có ghi các loại vắc xin cần tiêm cho trẻ sơ sinh cũng như thời gian tiêm chủng.

Tất cả các loại vắc xin trên phiếu tiêm chủng đều phải tiêm cho bé. Điều này rất quan trọng, vì sau này sẽ liên quan đến việc bé đi nhà trẻ, khi đó đi nhà trẻ phải sử dụng giấy chứng nhận tiêm chủng.

'Trên phiếu tiêm vắc xin, mũi tiêm thứ hai của bệnh bại liệt và mũi vắc xin 100 ngày tiêm khi bé được ba tháng. Ngày 17 tháng này là các bé được ba tháng tuổi. Hôm nay là ngày 23, vậy các em bé đã có thể đi tiêm.

Vắc xin trăm ngày có thể đồng thời ngăn ngừa ho gà, bạch hầu và uốn ván.

“Sau khi trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ được tiêm vắc xin bạch cầu thì hiệu quả miễn dịch sẽ tốt hơn, đặc biệt là đối với uốn ván và bạch hầu. Khả năng miễn dịch có thể duy tì từ 5 đến 10 năm, đồng thời có thể giảm tỷ lệ mắc bệnh ho gà.

Tô Thi Hàm lên lầu thảo luận chuyện này với Tần Lãng. Lúc này hẳn đang vẽ bản thảo thiết kế trong thư phòng.


Sáng mai cô sẽ đưa ba nhóc con đi tiêm phòng với ông bà Tô.

“Anh đi cùng em” Tần Lãng để bút chỉ xuống, nói.

Tô Thi Hàm đè vai Tần Lãng đang chuẩn bị đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Không cần! Mấy ngày nay anh đã rất bận rộn, sắp tới sẽ tổ chức tiệc đính hôn và tiệc trăm ngày cho các con. Anh đã không có nhiều thời gian để vẽ bản thảo thiết kế. Việc tiêm phòng cho các bé cứ giao cho em và cha mẹ lo liệu là được. "

Nhìn thấy Tô Thi Hàm kiên trì như vậy, Tân Lãng cũng phát hiện sau khi có con, nhất là bây giờ các con thức tỉnh nhiều hơn, thời gian hẳn và Tô Thi Hàm có thể dành cho nhau cũng rút ngắn lại.

Hắn gật đầu,nói: "Được rồi! Vậy người làm cha như anh sẽ ở nhà vẽ bản thảo thiết kế để kiếm thêm tiền cho gia đình tương lai của chúng ta."

- ----------

Lúc chín giờ sáng, Tô Thi Hàm cùng ông bà Tô bắt taxi đến Bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em để tiêm phòng cho ba đứa nhỏ.

Bởi vì lần trước đi tới đó bị kẹt xe, cho nên lần này Tô Thi Hàm không để ông Tô lái xe của Tần Lãng, mà chọn đi taxi.

Quyết định này rất sáng suốt. Bởi vì cho dù không phải cuối tuần hay giờ cao điểm, chỗ đậu xe ở nơi này đều đã kín chỗ. Chỉ có chỗ đậu xe mà Tân Lãng đậu lần trước là không có ai, bởi vì muốn đậu ở đó cần phải có kỹ thuật.

Nếu không có kỹ thuật, không chỉ không đậu được xe mà còn có thể làm xước xe, mất nhiều hơn là được.

Tô Thi Hàm yêu cầu tài xế tìm chỗ xa hơn một chút để đỗ vào. Vì lối vào Bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em có rất nhiều taxi và xe máy, nên tóm lại là không có cách nào để dừng xe lại được.

Ba người đều ôm một đứa bé, nếu không tấp vào Tề thì xuống xe sẽ rất nguy hiểm.

Sau khi xuống xe, cả ba người mỗi người ôm một em bé cùng đi bộ đến Bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em.

Khi đến chỗ Tần Lãng đã đậu xe lần trước, người chủ quầy hàng rong gần đó nhìn thấy Tô Thi Hàm và ba đứa bé, lập tức nói.

"Ồ, đây không phải là vợ con của chủ xe BMW lợi hại lần trước sao?"

"Để tôi nói cho các cậu biết, chủ xe BMW đó không chỉ đẹp trai, mà kỹ năng lái xe của anh ta thực sự quá đỉnh, là người lợi hại nhất mà tôi từng thấy. Tôi đã bày bán hàng ở đây tám năm, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy ai đậu xe chỗ đó cả. Chỉ có chủ nhân chiếc xe BMW đó lái xe đậu vào, các cậu nói xem có phải rất lợi hại không? ”

"Còn có! Các người nhìn xem, ba đứa nhỏ của bọn họ là sinh ba!"

"Không phải muốn sinh ba là có thể sinh ba, còn phải rất may mắn nữa đấy"

Họ trò chuyện cùng nhau, và thỉnh thoảng lại nhìn Tô Thi Hàm và những người khác.

Tô Vĩnh Thắng hỏi Tô Thi Hàm, kỹ năng lái xe của Tần Lãng rất tốt sao?

“Dạ.” Tô Thi Hàm gật đầu

Tô Vĩnh Thắng nhìn chỗ đậu xe, không căn nghiên cứu cũng biết là ông không đậu xe vào chỗ như vậy. được...

Có vẻ như con rể của ông không chỉ hiểu vẽ ô tô, mà còn có kỹ nẵng lái xe tuyệt vời!


Con rể thần thánh gì thế này?

Cũng may, con gái ông sắp đính hôn với con rể. Hơn nữa, hai người cũng đã có con, chỉ là chưa có giấy chứng nhận kết hôn mà thôi

Chờ nhận được giấy đăng ký kết hôn vào năm sau, ông đã có thể ngủ một giấc thật ngon.

Đến chỗ chuyên tiêm chủng của khoa nhỉ trong bệnh viện, ba người xếp hàng lấy số trước.

Sau đó, chờ đợi để được gọi tên.

Hôm nay không có nhiều trẻ em đến tiêm vắc xin. Ngay sau đó thì rất nhanh đã đến lượt ba đứa nhỏ nhà Tô Thi Hàm.

Nhưng ba đứa nhỏ lúc này đều đã ngủ.

Lúc đến thì vẫn còn tỉnh táo.

Vậy mà bây giờ cả ba đều ngủ thiếp đi.

Cô y tá gãi gãi vào lòng bàn chân của Huyên Huyên. Một lúc sau, cậu bé mới tỉnh dậy và bắt đầu đi tiêm phòng.

Vì vắc xin 100 ngày và bại liệt là cùng một loại vắc xin nên chúng có thể được tiêm trong một ngày, nhưng vị trí tiêm thì khác nhau.

Ví dụ như hai cánh tay, mỗi bên là một mũi tiêm vắc-xin.

Huyên Huyện là đứa nhỏ căn đảm. Sau khi tiêm xong hai mũi vắc-xin, cậu bé không hề khóc, tiêm xong là lại ngủ tiếp.

Tiếp theo là tiêm phòng cho Vũ Đồng.

Tương tự như vậy, cô y tá cào vào lòng bàn chân của Vũ Đồng. Vũ Đồng không tỉnh, cô y tá nhẹ nhàng gọi Vũ Đồng. Cùng lúc cô y tá cù lét Vũ Đồng, Tô Thị Hàm gọi bé thì bé mới mở mắt và tỉnh dậy.

Nhưng khi được tiêm mũi vắc-xin đầu tiên, Vũ Đồng đã khóc 'Oa Oa rất lớn, đánh thức Huyên Huyên vừa mới ngủ say và cả Khả Hinh vẫn còn chưa thức dậy.


Huyên Huyên tròn mắt nhìn em gái đang tiêm phòng.

Khả Hinh nhìn thoáng qua, sau đó nhắm mắt ngủ.

Dù Vũ Đồng khóc nhưng cô bé vẫn tiêm xong 2 mũi vắc xin. Sau khi tiêm xong, Tô Thi Hàm đã ôm cô bé vào lòng và dỗ dành.

Phương Nhã Nhàn ôm Khả Hinh đi tiêm vắc xin.

Y tá gọi Khả Hinh dậy theo phương pháp dùng cho Vũ Đồng, nhưng dù là gãi lòng bàn chân, cù hay. Phương Nhã Nhàn gọi, Khả Hinh vẫn không mở mắt.

Đây hoàn toàn là trạng thái 'Tôi ngủ quên'.

Trẻ em đang ngủ không được tiêm vắc xin, phải để bé thức dậy rồi mới được tiêm. Bởi vì khi ngủ mà

tiêm rất dễ khiến trẻ sợ hãi.

Gô y tá và Phương Nhã Nhàn bắt đầu dùng đủ mọi thủ đoạn để gọi Khả Hinh dậy, họ cầm hai tay và lay gọi cô bé, nhưng cô bé vẫn không tỉnh, mà cứ để tùy ý mọi người lay.

Ở bên ngoài, Tô Vĩnh thẳng nói chuyện: "Kỳ lạ, vừa rồi khi Vũ Đồng đang khóc, Khả Hinh tỉnh dậy và mở mất. Thế nhưng sau đó nó lại ngủ thiếp trong nháy mắt”

"Sao còn chưa dậy nhỉ?"

"Hôm qua chúng tôi bật TV to hơn một chút thì con bé sẽ tỉnh giấc."

“Hôm nay gọi như vậy, còn cù gãi thế này, sao con bé không chịu dậy?”