Tô Thi Hàm ôm Vũ Đồng vừa dỗ dành xong đi lại đây. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhân của Khả Hinh, cô nở nụ cười bất lực nói: "Cha, mẹ, Khả Hinh hắn là đã tỉnh lại rồi. Đây là do cô bé nghe thấy Vũ Đồng khóc, sợ bị tiêm nên mới giả vờ ngủ đó."

"Trước tiên đừng cào con bé, cứ để con thử."

Nói xong, Tô Thi Hàm đưa Vũ Đồng cho y tá rồi bế Khả Hinh khỏi tay Phương Nhã Nhàn.

Cô lấy ra một tờ tiền màu đỏ và nói: "Ôi, cái phong bì lớn màu đỏ này của ai cho Khả Hinh nhà ta vậy? Nhiều tiền lắm nha! May mà Khả Hinh ngủ quên mất nên mẹ sẽ lấy tiền trước, nếu mà Khả Hinh nhìn thấy thì chắc sẽ thích đến không buông tay”

Vừa dứt lời, cô bé lập tức mở mắt ra. Đôi tay nhỏ bé nhanh chóng và chính xác nắm lấy tờ tiền to màu đỏ trước mặt.

Khi bắt được tờ tiền, cô bé mỉm cười mãn nguyện.

Sau đó Khả Hinh còn biết ngẩng đầu nhìn lên Tô Thi Hàm, hơi bĩu môi. Đôi mắt to của cô bé dường như lên án mama đang cố gắng ăn cắp phong bì đỏ của cô bé.

"Phốc.." Phương Nhã Nhàn không thể nhịn được cười. Tô Vĩnh Thắng cũng thích thú với đứa cháu gái nhỏ của mình, con bé vừa ham tiền còn lại biết giả vờ ngủ để tránh bị tiêm.

Ngay cả, chị y tá ở bên cạnh cũng cười lên. Cô nói từ trước đến giờ đã tiêm cho nhiều bé, thế nhưng chưa bao giờ gặp được cô bé nào dễ thương đến như vậy.

Khả Hinh tỉnh dậy, vậy phải đi tiêm phòng.

Với tờ tiền to màu đỏ trên tay, tâm trạng Khả Hinh rất tốt và ngoan ngoãn cho y tá tiêm thuốc. Đam Mỹ Hài

Tiêm xong, cô bé cũng không khóc.

Tô Thi Hàm khen cô bé, tiếp đó dẫn bọn nhỏ sang bên cạnh đợi nửa tiếng xem có bị phản ứng sau khi tiêm vắc xin không. Nửa tiếng sau, ba đứa nhỏ đều bình thường, không có phản ứng bất thường nào khác, cho nên Tô Thi Hàm đưa bọn chúng về.

- ---------------


Vì hôm nay là ngày 23 mà ngày 26 sẽ tổ chức tiệc đính hôn. Cho nên phải mọi thứ đều phải thống nhất, rõ ràng và chắc chẵn với công ty tiệc cưới, thực đơn, chỗ ngồi.

Vào tối ngày 24, nhiếp ảnh gia đã chỉnh sửa xong 8 bức ảnh. Tô Thi Hàm và Tần Lãng đã chọn một bức ảnh chụp hai người họ mặc bộ đồ sườn xám và bộ đồ Tôn Trung Sơn ở bên bờ hồ làm tấm ảnh cưới lớn. Nó sẽ được đặt ở lối vào của khách sạn để đón khách.

Studio sẽ in nó ra và gửi nó vào ngày mai.

Tô Thi Hàm cuối cùng cũng xử lý xong.

Bỏ điện thoại xuống, Tô Thi Hàm mở tủ và tìm thấy một chiếc váy đỏ trong tủ quần áo. Cô đã mua nó trong lần cuối cũng đi mua sắm với bạn thân ở Quảng Châu.

Bởi vì tổ chức tiệc đính hôn, nên cô phải chuẩn bị một chiếc váy lễ hội màu đỏ thể hiện không khí vui mừng.

Cái này là do bạn thân của cô gợi ý, lúc đó cô cũng không có mặc thử lên người. Chiếc váy này cô chỉ ướm thử lên người một chút, nghĩ nó đẹp nên đã mua.

Khi về đến nhà, cô đã mặc thử một lần trong phòng tắm và cảm thấy nó hoàn toàn vừa vặn.

Nhưng bây giờ cô ấy muốn thử lại lần nữa do ngày mai là tiệc đính hôn.

Cô có hơi lo lắng.

Cô cũng muốn Tân Lãng giúp cô xem bộ váy này

như thế nào? Có đẹp hay không, vân vân.

Thay quần áo xong đứng trước gương, Tô Thi Hàm xoay một vòng. Trùng hợp lúc này Tần Lãng từ dưới lầu đi lên và nhìn thấy Tô Thi Hàm đang mặc váy đỏ đi vòng quanh.

"Thi Hàm?!”

"Tân Lãng, anh đến đây đi! Anh có thể giúp em xem bộ váy này như thế nào không? Trông có đẹp không? Ngày mai em định sẽ mặc chiếc váy này ở tiệc đính hôn” Chiếc váy này cô chọn rất bảo thủ, không giống một số váy màu đỏ khác khoe ngực, hay lộ lưng hay gì đó.

"Rất đẹp." Tần Lãng tiến lên khen ngợi.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Tô Thi Hàm đầu đội mũ phượng cùng khăn che. Vì vậy, hắn quyết định sẽ tổ chức đám cưới theo phong cách Trung Quốc!

Dáng vẻ đội mũ phượng cùng khăn che của Tô Thi Hàm chắc chắn sẽ rất đẹp.

Trong bộ ảnh cưới chụp hai ngày trước, có một bộ áo cưới truyền thống Trung Hoa (áo cưới Xiuhe), lúc đó Tô Thi Hàm mặc nó lên trông cực kỳ xinh đẹp.

Tuy nhiên, bộ áo cưới này vẫn có một sự khác biệt lớn so với trang phục cưới truyền thống mà trên phim ảnh hay chiếu.

Hắn rất mong chờ dáng vẻ đội mũ phượng và khăn che của Tô Thi Hàm.

Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Tân Lãng, Tô Thi Hàm đỏ mặt. Thế nhưng cô vẫn lấy hết can đảm hỏi ý kiến của Tân Lãng về quần áo, ví dụ như có phải váy hơi dài?

"Không dài! Rất hợp, chỉ lộ ra mắt cá chân.”

“Anh có thấy nó quá rộng không? Em cảm thấy nó không có ôm dáng lắm! ” Bình thường cô mặc quần áo tương đối rộng rãi.

Tần Lãng biết dáng người của vợ mình rất tốt.


Hắn cũng đoán được ý nghĩ của cô, nói: 'Em muốn mặc như vậy thì vào phòng mặc cho anh xem, không được phép mặc ở bên ngoài."

"Bộ đồ này của em rất vừa vặn”

"Đáng ghét!" Tô Thi Hàm dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình đánh yêu Tần Lãng.

"Oa.. Oa.. " Tiếng khóc của Vũ Đồng vang lên trong phòng.

Ngừng tán tỉnh nhau, cả hai người vội vàng đến xem bé cưng.

Chỉ có Vũ Đồng thức dậy, Tân Huyên và Khả Hinh vẫn còn đang ngủ, rất đáng yêu.

Tần Lãng ôm cô bé lên, vỗ nhè nhẹ vào cái mông nhỏ. Cô bé lập tức nín khóc, sau đó vừa nhìn Tô Thi Hàm vừa ăn ngón tay nhỏ.

Chớp chớp đôi mắt, cô bé nhìn trên chằm chằm Tô Thi Hàm không nhúc nhích.

Tân Lãng thấy vậy thì cười nói: "Vũ Đồng! Con thấy mama rất đẹp, đến nổi không thế rời được mắt đi đúng không?"

"Ê a” Bé con kêu lên một tiếng, như muốn đáp lại lời nói của Tân Lãng.

Tô Thi Hàm rất vui khi được chồng và con gái khen ngợi, cô nói với Vũ Đồng: "Vũ Đồng! Chúng ta đi chọn quần áo cho baba nhé?"

Bởi vì là tiệc đính hôn, quy định ăn mặc không trang trọng như đám cưới. Ngày thường Tần Lãng cũng không mặc vest, cho nên hẳn sẽ mặc một bộ trang phục bình thường.

Nghe lời Tô Thi Hàm nói, Tân Lãng ôm Vũ Đồng đến tủ quần áo. Tô Thi Hàm mở cửa tủ nơi treo quần áo của Tân Lãng, cho cô gái nhỏ chọn.

Cô bé vươn bàn tay bé nhỏ định bắt lấy những bộ quần áo này. Nhưng cô bé không hiểu cha mẹ đang nói gì, chỉ thấy trước mặt có cái gì đó thì bắt lấy cái đó.

“Đinh... Phát hiện ký chủ đưa bé con đi chọn quần áo trong lễ đính hôn, đặc biệt thưởng cho ký chủ một bộ vest chỉnh tề được thiết kế riêng. Ký chủ có thế tự lựa chọn màu sắc của bộ quần áo, cũng như ban thưởng kỹ năng âu phục bạo phát.

"Mời ký chủ chọn màu của bộ đồ."

“Trước mặt Tân Lãng đột nhiên xuất hiện một màn. hình điện tử màu xanh nhạt chỉ có hẳn nhìn thấy. Giống như đang duyệt máy tính để mua sắm, trên đó có một người mẫu mặc vest, bên cạnh thì có màu sắc để lựa chọn.


Tân Lãng chú ý tới màu sắc nào thì bộ đồ của người mẫu đổi thành màu đó.

Có các màu đen, bạc, xanh nước biển, đỏ, hồng và trắng.

Tần Lãng thử nhìn thẳng về phía màu đen, bạc và xanh nước biển.

Cuối cùng hẳn chọn màu đen.

Hắn chọn màu này vì khi chưa biết mặc trong thời điểm nào, cho nên chọn màu đen là tốt nhất.

Đúng là không tệ.

"Chúc mừng ký chủ đã chọn được màu sắc của bộ vest. Mười phút nữa, bộ vest sẽ được chuyển tới nhà, mời ký chủ xuống lầu và ký tên nhận cho kịp lúc.”

"Sau khi ký chủ mặc vào bộ vest, kỹ năng âu phục bạo phát sẽ được kích hoạt.”

"Đinh đinh... Điện thoại di động của Tần Lãng vang lên.

Tô Thi Hàm đã giúp anh lấy điện thoại ra và bấm vào nút trả lời.

"Xin hỏi anh là Tần Lãng?”

"Là tôi.”

"Anh có một gói hàng chuyển phát nhanh, xin hỏi anh có ở nhà không?"

Tốc độ của hệ thống thực sự rất nhanh, mới đây mà đã có người đến giao hàng!