Đôi tay Ứng Thư Hoán ngừng giữa không trung, sửng sốt tầm hai ba giây, sau đó mới chậm rãi ôm lấy Kỷ Nguyên.

Hắn ôm rất chặt, lại sợ làm đau người ta, hệt như ôm một tác phẩm thủy tinh đắt tiền, đặt như thế nào cũng không thích hợp.

Nhẹ thì sợ anh ngã xuống, nặng lại sợ anh vỡ vụn.

Ứng Thư Hoán nghe thấy tiếng tim mình đập, đinh tai nhức óc.

Bỗng nhiên Kỷ Nguyên ở trong lồng ngực hắn giật mình, Ứng Thư Hoán: “……….?”

Sau đó Kỷ Nguyên chợt đẩy hắn ra, “A……..”

Đối phương che miệng, biểu cảm như thanh minh một chút, sau đó đột nhiên mở cửa, chạy tới phòng vệ sinh.

Một lúc sau, phòng vệ sinh như có như không truyền đến âm thanh nôn mửa.

Ngoài cửa thang máy, chỉ còn lại Ứng Thư Hoán và Lục Giác Hành, hai mặt nhìn nhau.

Biểu tình Ứng Thư Hoán không mấy dễ chịu, ngữ khí cũng không tốt lắm, lạnh nhạt nói: “Anh có thể đi rồi.”

Lục Giác Hành cố ý không đi, vượt một bước đi ra khỏi thang máy: “Tôi không yên tâm Tiểu Nguyên……..”

Tiểu Nguyên……….. Tiểu Nguyên………….

Ứng Thư Hoán rít ra từ kẽ răng: “Gọi thân thiết ghê, anh có quan hệ gì với anh ấy chứ?”

Lục Giác Hành do dự một lúc: “Bạn bè?” Sau đó mỉm cười nói: “Là bạn bè, quan tâm Tiểu Nguyên một chút cũng không quá đáng nhỉ? Cậu thì sao, thân phận gì hả?”

Ứng Thư Hoán trêu ngươi: “Không nhìn ra chắc?”

Lục Giác Hành cũng không thèm khách khí nữa: “Ồ? Thấy Tiểu Nguyên tát cậu còn rất dùng sức, nợ tiền cậu ấy à?”

“Thiếu mẹ mày.” Ứng Thư Hoán lười diễn cảnh tỷ muội tình thâm với Lục Giác Hành, chỉ mới giằng co vài phút, hai người đều có thể cảm nhận được bản thân có bao nhiêu chán ghét đối phương, đều là hồ ly ngàn năm, chơi Liêu Trai cái gì, giả bộ cái gì?

Ứng Thư Hoán trực tiếp mở miệng: “Biến nhanh đi, rõ chưa hả.”

Lục Giác Hành cũng trầm mặt xuống: “Hình như cậu không có tư cách bảo tôi cút đi, chỗ này đâu phải nhà cậu? Theo tôi ấy à, người nên biến, không được hoan nghênh hẳn là cậu đấy, không phải à?”

Anh ta trào phúng, ánh mắt nhìn nửa gương mặt Ứng Thư Hoán bị đánh, khiến Ứng Thư Hoán nổi trận lôi đình.

Tôi có tư cách gì?

Tôi mẹ nó là chồng Kỷ Nguyên!

——hmm, cũ!

Nhưng nói chữ “cũ” này ra lại mất giá quá.

Quả thật trong chốc lát, Ứng Thư Hoán không nghĩ ra thân phận gì thích hợp để đuổi Lục Giác Hành đi, nói chung không thể nói bản thân là hàng xóm Kỷ Nguyên đi.

Mặc dù đó là thật……….

Ứng Thư Hoán quay đầu bước vào phòng, Kỷ Nguyên chống tay bên cạnh bồn rửa, cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ mà vệ sinh mặt mũi.

Anh chống tường đi ra ngoài, thân hình lảo đảo, ngồi trên sô pha tự rót cho mình một ly nước.

Nửa ly nước đổ trên bàn, Ứng Thư Hoán thấy vậy, vội vàng rút giấy ăn lau khô.

Lục Giác Hành bước vào, đặt áo khoác Kỷ Nguyên trên ghế sô pha.

Kỷ Nguyên nhìn Ứng Thư Hoán, lại nhìn Lục Giác Hành, chậm rì rì nói: “Sao mấy người lại ở nhà tôi?”

Lục Giác Hành: “Cậu uống nhiều, tôi đưa cậu về nhà. Ừm……… Bất quá tôi không biết sao Ứng tiên sinh lại ở nhà cậu………. Cậu ta thấy tôi tới, giống như có chút không vui?”

Ứng Thư Hoán thầm mắng một câu: Đũy trà xanh.

Kỷ Nguyên lắc đầu nhè nhẹ, Ứng Thư Hoán mặt lạnh nhìn Lục Giác Hành: “Nói đủ chưa hả, giờ biến được rồi đấy.”

Lục Giác Hành không thèm nhìn hắn, ngồi xổm xuống quan tâm hỏi han Kỷ Nguyên: “Cậu có chỗ nào không thoải mái không?”

Ứng Thư Hoán hệt như con mèo đang xù lông, trực tiếp kéo Kỷ Nguyên vào lồng ngực mình, Kỷ Nguyên bị hắn lăn lộn tới mức suýt nôn thêm lần nữa, Ứng Thư Hoán nhìn chằm chằm Lục Giác Hành mà mắng: “Anh có bệnh à! Nói chuyện dựa gần vậy làm gì?”

Kỷ Nguyên giơ tay đặt trên mặt Ứng Thư Hoán, đẩy hắn ra.

Lục Giác Hành nói: “Vốn dĩ tôi chỉ định đưa Tiểu Nguyên về nhà, nhưng giờ đổi ý rồi. Nhân vật nguy hiểm như Ứng tiên sinh đây ở trong nhà Tiểu Nguyên, tôi không yên tâm để cậu ấy ngủ một mình.”

Ứng Thư Hoán phát cáu: “Anh mẹ nó không hiểu tiếng người đúng không ——”

Kỷ Nguyên bị ồn ào đến đau đầu, không kiên nhẫn nói: “Đều cút cho ta!”

Thoạt nhìn có vẻ rất mệt, trực tiếp nằm ngủ trên sô pha, khẽ nói: “Đều cút cho trẫm………. Trẫm muốn ngủ………. Dương Ninh Hải, rót cho trẫm ly nước……….”

Dương Ninh Hải?

Lục Giác Hành cười thầm, đây không phải thái giám tổng quản nổi danh của Đại Chu à?

Xem ra Kỷ Nguyên say lắm rồi, bất quá, cậu ấy ngây thơ hơn ngày thường nhiều, còn rất đáng yêu?

Ứng Thư Hoán không nỡ quấy rầy Kỷ Nguyên, hắn đứng dậy, sau đó gắt gao trừng mắt với Lục Giác Hành.

Giây tiếp theo, Ứng Thư Hoán hung hăng túm cánh tay Lục Giác Hành, kéo đối phương ra cửa, sau đó hung hăng ném ra ngoài.

Thuận tiện đóng luôn cửa phòng Kỷ Nguyên.

“Bây giờ cút được chưa?” Giọng điệu Ứng Thư Hoán lạnh thành tuyết non.

Lục Giác Hành dùng giọng điệu y hệt mà đáp lại: “Chưa xác định cậu đã rời đi, tôi sẽ không đi.”

Ứng Thư Hoán mở thang máy, sau đó đi vào.

Lục Giác Hành cảnh giác nhìn Ứng Thư Hoán một cái, tựa như xác định đối phương đi thật, lúc này mới bước vào trong thang máy.

Không gian chật chội, bầu không khí tựa như hít thở không thông.

Tới tầng ba, bên ngoài có một em gái đứng đợi thang máy đang nói chuyện với bạn.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, em gái ngẩng đầu: “Tui bảo bà là tui tới hậu viện hội tìm vé vào cửa mà, xong bà bảo bà có máy ảnh để lên tiền tuyến chụp á ——”

Ánh mắt Lục Giác Hành và Ứng Thư Hoán đồng thời rơi trên người cô ta.

Em gái há miệng, yên tĩnh như đã chết.

Ứng Thư Hoán tức giận nói: “Đi lên à?”

Lục Giác Hành mỉm cười: “Chúng tôi là đang đi xuống.”

Em gái: Si ngốc.jpg

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Người bạn của em gái kia nói: “Alo alo alo, gì mà im re thế?”

Cả người em gái hệt như điện giật, lấy lại tinh thần, duy trì biểu tình bị sét đánh: “Vừa nãy tui………. Giống như……….. Sinh ra………… Ảo giác………”

Nếu không sao lại nhìn thấy Ứng Thư Hoán đứng chung với Lục Giác Hành trong thang máy?

Nhất định là tối qua uống nhiều nên giờ vẫn chưa tỉnh, đúng đúng đúng……… Nhất định là vậy……… Nhất định là vậy……..

Em gái phiêu phiêu như đi vào cõi thần tiên.

Ứng Thư Hoán đi ra cửa tiểu khu, Lục Giác Hành cũng chuẩn bị lái xe rời đi, trước khi đi còn cố ý đợi thêm một hồi, sợ Ứng Thư Hoán lại trở về làm phiền Kỷ Nguyên.

Anh ta nhớ cửa nhà Kỷ Nguyên đã đóng hết rồi, bảo vệ tiểu khu cũng không tồi, hẳn là không dễ dàng để Ứng Thư Hoán thực hiện được, vì thế yên tâm lên xe.

Chờ Lục Giác Hành lái xe rời đi, Ứng Thư Hoán liền ba mắt trợn trắng mà nhìn đuôi xe Lục Giác Hành, dựng thẳng ngón giữa: “Đồ ngu. Ông đây chính là ở trong tiểu khu này đấy, biết không hả?”

Sau đó nhanh chóng quay đầu, nghênh ngang quay về tiểu khu, vào thang máy.

Trải qua chuyện này, Ứng Thư Hoán đã có thể chắc chắn trăm phần trăm, Lục Giác Hành tuyệt đối là có ý tứ với Kỷ Nguyên.

Giống như hắn, anh ta cũng thích Kỷ Nguyên.

Mẹ nó, Lục Giác Hành thế mà lại thích đàn ông con trai.

Đệch, ông đây mẹ nó mua doanh tiêu hào hấp thụ toàn bộ ánh sáng cho anh ta!

……… Thảo nào mấy năm trước anh ta ngây người với nữ minh tinh nào đó trong khách sạn cả đêm, lại chẳng hề lo lắng nữ minh tinh kia tạo tai tiếng bôi nhọ mình.

Hóa ra anh ta căn bản không có hứng thú với phụ nữ!

Không được, cho hấp thụ ánh sáng cũng không được.

Ứng Thư Hoán vỗ vỗ gương mặt mình: Bình tĩnh bình tĩnh, bây giờ anh ta thích Kỷ Nguyên, nếu cho hấp thụ ánh sáng, thằng cha 38 này bất chấp tất cả thừa nhận thích Kỷ Nguyên thì làm sao giờ……….. Đó không phải hại cả Kỷ Nguyên à…….

“Đinh ——” Âm thanh báo thang máy đã mở, hắn bất tri bất giác đã về tới cửa phòng Kỷ Nguyên.

Ứng Thư Hoán chợt nhớ canh giải rượu còn để ở trong phòng, cho nên hắn về phòng mình trước, sau đó men theo ban công, trèo qua phòng Kỷ Nguyên.

Phù —— May là Kỷ Nguyên không khóa cửa ban công, hắn kéo cửa kính ra, lặng yên không một tiếng động đi xuyên qua phòng khách, mở cửa chính, quay về phòng mình mang canh giải rượu sang, sau đó đặt trên bàn trà trong phòng khách Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên ngủ cũng không yên ổn, đôi lông mày nhăn lại rất sâu, tựa như ở trong mơ cũng không được giải thoát.

Ứng Thư Hoán ngồi xổm xuống, cẩn thận vuốt thẳng lông mày Kỷ Nguyên, thầm nghĩ: Rốt cuộc anh ưu sầu cái gì?

Lúc nào cũng xụ mặt ít nói ít cười, mặc dù không nhát gan hướng nội như trước kia, nhưng lại kiệm lời hơn nhiều…….

“Kỷ Nguyên………” Hắn vô ý thức nỉ non một câu.

Kỷ Nguyên giật mình, mở mắt.

Ứng Thư Hoán cách Kỷ Nguyên rất gần, không ngờ động tĩnh nhỏ như vậy vẫn đánh thức Kỷ Nguyên.

Hắn theo bản năng lui ra sau một bước, xấu hổ cười cười, che giấu biểu cảm lúc nãy: “Tôi nấu canh giải rượu cho anh, uống một chút đi.”

Kỷ Nguyên ngồi dậy từ trên sô pha, ánh mắt còn hơi mông lung.

Ứng Thư Hoán bưng canh giải rượu cho anh, lại bị anh đẩy ra.

Bầu không khí trong phòng trở nên trầm mặc quỷ dị.

Ứng Thư Hoán chống tay trên đùi Kỷ Nguyên ở trên sô pha, mặc dù hắn nửa quỳ trên mặt đất, thấp hơn Kỷ Nguyên một chút, nhưng lại khống chế chặt chẽ Kỷ Nguyên ngay trong lồng ngực mình.

“Kỷ Nguyên, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Tròng mắt Kỷ Nguyên di chuyển, lạnh nhạt nhìn hắn.

Đôi mắt anh đen nhánh như hố sâu, Ứng Thư Hoán nhìn, cảm thấy linh hồn mình như bị kéo vào hố sâu ấy.

“Lần tôi rơi xuống nước lúc nhỏ, người cứu tôi không phải Kỷ Hi, là anh đúng không?” Ứng Thư Hoán nhìn anh chăm chú.

Đại não Kỷ Nguyên trì độn một hồi lâu mới phản ứng, mở miệng: “…… Không phải.”

Không phải anh cứu, anh miễn cưỡng tìm được một chút dấu vết từ nơi sâu thẳm trong ký ức, hóa ra là nguyên chủ cứu……… Chẳng có quan hệ gì với anh cả…..

Kỷ Nguyên choáng váng mà nhìn hắn: “Cậu không cần chuộc tội với tôi, bởi vì tôi thật sự không cứu cậu……… Người cậu muốn chuộc tội giờ không còn nữa…….”

Ứng Thư Hoán rầu rĩ không vui: “Anh đừng như thế.”

Theo hắn hiểu, ý tứ trong lời nói của Kỷ Nguyên chính là Kỷ Nguyên thích Ứng Thư Hoán trong quá khứ đã chết.

Bây giờ là Lâm Phẩm Như trọng sinh trở về · Nữu Hỗ Lộc · căn bản không thích Ứng Thư Hoán · Kỷ Nguyên.

Ứng Thư Hoán chưa từng chịu qua loại tư vị vừa khó chịu vừa bối rối như vậy.

Bản thân muốn bồi thường Kỷ Nguyên bằng cả tấm lòng, nhưng Kỷ Nguyên căn bản không cần hắn bồi thường.

Hắn biết, điều Kỷ Nguyên muốn nhất bây giờ, chỉ sợ cũng là mình rời khỏi anh, đừng làm phiền anh, tốt nhất là cách càng xa càng tốt —— nhưng đây cũng là điểm mấu chốt duy nhất, Ứng Thư Hoán tuyệt đối không đáp ứng.

Ứng Thư Hoán lúc trước còn không biết bản thân sẽ mặt dày vô sỉ đến vậy.

Nếu một năm trước, có người nói với hắn, rằng hắn sẽ vì một người mà ném hết toàn bộ tôn nghiêm mặt mũi của đàn ông, nhất định hắn sẽ đánh người đó cho mẹ cũng không nhận ra.

Nhưng thế giới chính là kỳ diệu như vậy, bây giờ Ứng Thư Hoán lại muốn sống muốn chết vì một người đàn ông, cái gì cũng từ bỏ.

Kỷ Nguyên uyển chuyển cự tuyệt khiến hắn rất thống khổ, thậm chí còn muốn chui vào trong chăn khóc ngay lập tức.

Hóa ra lúc thích một người, mỗi nhất cử nhất động của người ấy đều sẽ ảnh hưởng đến trái tim, dù là hồi ức lại, cũng khiến bản thân khó chịu vô cùng.

Ứng Thư Hoán cố nén nụ cười chua xót: “Được, dù anh không cần tôi chuộc tội………. Vậy chí ít cũng uống chút canh giải rượu đi, nếu cứ ngủ như vậy, ngày mai sẽ đau đầu.”

Hắn bưng canh giải rượu tới bên miệng Kỷ Nguyên, tay phải nhẹ nhàng lót dưới cằm, cặp mắt xinh đẹp di chuyển, gắt gao nhìn chằm chằm đường nét quai hàm của đối phương.

Kỷ Nguyên ôm ly thủy tinh, miệng nhỏ xinh xinh nuốt giải rượu.

Cằm người này tinh tế nhỏ xinh, bờ môi mềm mại ướt át, mỗi khi khép mở, canh giải rượu sẫm màu dần dần biến mất ở đó.

Nốt ruồi đỏ nhỏ kia trước nay chưa từng bắt mắt tới vậy, Ứng Thư Hoán không dám nhìn thêm một giây, mạnh mẽ ép buộc bản thân dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào thùng rác vẫn không nhúc nhích.

Thùng rác trong phòng Kỷ Nguyên rất sạch sẽ, bên trong chỉ có một ít giấy khô, mở ra, ngay bên dưới là một vỏ ốc biển màu vàng, đính ngọc trai trắng.

Theo sự phát hiện vỏ ốc biển, tim Ứng Thư Hoán lại nhảy lên kịch liệt.

Kỷ Nguyên uống canh giải rượu xong, nhìn thấy Ứng Thư Hoán nhặt ốc biển từ trong sọt rác, đột nhiên nổi giận, trực tiếp nhào tới chỗ Ứng Thư Hoán, giọng nói có hơi khẩn trương như bị phát hiện gì đó: “Trả lại cho tôi!”

Ứng Thư Hoán vội vàng ôm ốc biển trong lồng ngực, khẩn trương nói: “Gì mà trả cho anh? Đây là tôi nhặt được trong thùng rác, là anh không cần, tôi nhặt rồi!”

Gương mặt Kỷ Nguyên ửng đỏ, là rượu hun ra, anh nói: “Không phải tôi không cần. Bây giờ tôi cần rồi, trả lại đây, nó là của tôi.”

Ứng Thư Hoán: “Không được, anh vứt rồi, đây là tôi nhặt được, là của tôi.”

Kỷ Nguyên giống như chú mèo con bị cây chọc mèo kích thích ý chí chiến đấu, giơ tay lên không trung cướp một hồi.

Ứng Thư Hoán ỷ vào bản thân cao hơn người ta một cái đầu, liền giơ tay lên không cho anh cướp đi.

Sau đó, dưới cơn tức giận, Kỷ Nguyên hung hăng nện một chưởng lên bàn trà, bàn trà vỡ tan tành, thủy tinh rơi vãi đầy đất, rầm một cái phát ra động tĩnh rất lớn.

Ứng Thư Hoán sợ tới ngu người một hồi, sững sờ đứng tại chỗ, tư thế cũng cứng đờ, thậm chí nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trong phòng, yên tĩnh đến chết lặng.

Ứng Thư Hoán như gặp phải đại địch!

Anh, Kỷ Nguyên, anh, vừa rồi, vừa rồi ——

Nện nện nện nện nện nện, vỗ vỗ nát bàn trà??? Bàn trà thủy tinh công nghiệp???

Ứng Thư Hoán trợn tròn mắt.

Chỉ ngây người như vậy, ốc biển đã bị Kỷ Nguyên đoạt đi.

Vốn dĩ Kỷ Nguyên định đặt lên bàn trà, nhưng bàn trà lại anh dũng hi sinh dưới bàn tay mình, rất hiển nhiên, vị hoàng đế bệ hạ sau khi say rượu nên trí nhớ không tốt, trì độn một lúc, nghi hoặc hỏi: “Bàn trà của ta đâu?”

Ứng Thư Hoán hơi hé miệng: “Kỷ, Kỷ Kỷ Nguyên……..”

Ánh mắt Kỷ Nguyên lạnh lùng, quét qua chỗ hắn.

Ứng Thư Hoán giật mình một cái, ngữ khí trở nên tôn kính hơn: “Ngài, ngài cảm thấy tay…….. thế nào……….”

Thủy tinh công nghiệp cứng như vậy, có cắt hỏng tay anh ấy không thế?

Kỷ Nguyên rầu rĩ không vui, cầm ốc biển, cuộn thành một đoàn, ngã vào sô pha, nỉ non: “Bàn trà của ta đâu……..”

Ứng Thư Hoán không biết nên xử lý một màn trước mắt này ra sao, chỉ đành nhặt mấy mảnh thủy tinh lớn trước, sau đó cả người Kỷ Nguyên lại ngồi thẳng dậy, sắc mặt bất thiện mà nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi trộm thủy tinh của ta?”

Ứng Thư Hoán: “………? Tôi quét nó vào thùng rác, không lại sợ buổi tối anh dẫm phải.”

Không biết Kỷ Nguyên nhớ lại chuyện gì, trong cơn giận dữ, nãi hung nãi hung* trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi trộm thủy tinh của ta, đồ của ta mà ngươi cũng dám trộm, ngươi muốn chết.”

*奶凶奶凶(nãi hung nãi hung): ngôn ngữ mạng, chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.

Ứng Thư Hoán dở khóc dở cười, biết Kỷ Nguyên uống say, nên thả thủy tinh ra: “Được rồi, tôi không cầm nữa, anh về phòng ngủ có được không?”

Kỷ Nguyên không vui, Ứng Thư Hoán linh cơ vừa động, chợt nảy ra một ý tưởng.

Ý tưởng này khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, hắn thề, hắn phải mạo hiểm tính mạng mới có thể hoàn thành.

Ứng Thư Hoán chuẩn bị đầy đủ tâm lý, sau đó cong lưng, một bàn tay đặt trên vai Kỷ Nguyên, một tay khác vớt cẳng chân Kỷ Nguyên, bế người từ sô pha lên.

Nhẹ thật………

Ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu Ứng Thư Hoán chính là nhẹ.

Nhẹ bẫng, hệt như không có trọng lượng.

Hắn bế Kỷ Nguyên vào phòng ngủ, lúc tới cửa phòng, chợt nảy sinh một cỗ không cam lòng siêu to khổng lồ.

Vì sao khoảng cách từ phòng khách đến phòng ngủ lại gần như vậy, hắn cực kỳ hy vọng quãng đường này có thể dài hàng trăm kilomet, trái tim bành trướng lên nói cho hắn, hắn có thể ôm Kỷ Nguyên cả đời.

Ứng Thư Hoán chờ Kỷ Nguyên ngủ say mới lấy ốc biển trong lồng ngực đối phương ra.

Hắn sợ vỏ sò sắc nhọn cắt trúng người ấy, cho nên hắn đặt ở đầu giường.

Ứng Thư Hoán đi ra phòng khách nhặt hết mảnh vỡ thủy tinh, trong đầu hồi tưởng lại cảnh Kỷ Nguyên hung hãn vỗ nát bàn trà, lòng còn sợ hãi.

Nên nói lúc nãy Kỷ Nguyên tát hắn là còn thủ hạ lưu tình không……….. Nếu không với lực đạo vỗ bàn trà này……… Nhất định đầu hắn sẽ bị tát vỡ…….. Bất quá sao anh ấy lại muốn đánh mình nhỉ?

Sau này nhất định không được chọc tức người ta……….. Nếu không kết cục hôm nay của bàn trà chính là kết cục tương lai của mình……….

Hắn một bên luyên tha luyên thuyên một bên thu dọn tàn cuộc, sợ vứt thủy tinh vào thùng rác sẽ cắt hỏng túi đựng rác, cho nên Ứng Thư Hoán tìm một cái hộp để đựng thủy tinh.

Sau khi làm xong, hắn tiện tay cầm luôn rác trong thùng, Ứng Thư Hoán khom lưng nhặt túi đựng rác, trang giấy ở bên trong cọ xát, lộ ra một ít bút tích của Kỷ Nguyên.

Ứng Thư Hoán hơi sửng sốt, nhớ tới suy nghĩ lúc trước của mình…….

Một người có thể thay đổi tính cách……. Nhưng bút tích sẽ không thay đổi………

Hắn như ma xui quỷ khiến nhặt một tờ giấy, mở ra, chữ Kỷ Nguyên viết bằng bút lông sắc bén, rồng bay phượng múa, vừa nhìn liền biết là luyện từ nhỏ đến lớn.

Ứng Thư Hoán nhanh chóng chụp lại một tấm, sau đó vứt giấy lại thùng rác hệt như ăn trộm.

Xong xuôi hết thảy, hắn mới đăng nhập Weibo, unfollow Kỷ Hi.

Ngắn ngủn nửa tiếng sau, đã có Cấm Vệ Quân phát hiện Ứng Thư Hoán unfollow Kỷ Hi, trong nháy mắt, giới fans nổi lên một đợt sóng to gió lớn.

Rất nhanh, #Ứng Thư Hoán unfollow Kỷ Hi# chễm chệ vị trí hot search đầu tiên.