Ra khỏi phòng hít gió được một lúc Kỷ Nguyên mới bình tĩnh lại được.

Lúc anh quay lại phòng bệnh thì thấy bên ngoài hành lang lặng yên không một tiếng động, còn có nhiều hơn ban nãy mấy gã bảo tiêu, và cả ông quản gia.

Ông ta lúc nào cũng đi cùng ông nội nhà họ Ứng, một tấc cũng không rời. Bởi vậy nên Kỷ Nguyên ngay lập tức đã phản ứng lại: Ông nội tới đây rồi?

Trong phòng bệnh, ngoại trừ viện trưởng của bệnh viện tỉnh Kiến Kinh và chú nhỏ của Ứng Thư Hoán – bậc thầy trung y trong nước ở đó ra thì còn có Trương Giai lão tiên sinh của Đại Ngưu, những y bác sĩ tới kiểm tra hôm nay và cả ông nội Ứng đang đứng cùng ở mép giường.

Ứng Thư Hoán cảm thấy bản thân không khác gì một con khỉ bị nhốt trong lồng ở vườn bách thú đang bị du khách vây quanh nhìn ngắm. Bởi vậy nên vừa thấy ông nội tới, không nói hai lời Ứng Thư Hoán đã ngay lập tức tỏ ý đuổi khách.

Ông nội Ứng thấy cháu trai của mình vẫn còn sức lực nhảy nhót tung tăng như vậy là biết ngay hắn cũng không có vấn đề gì.

Vì thế nên ông nội Ứng chỉ đành lên văn phòng của ông bạn cũ Trương Giai trò chuyện.

Ông và Trương Giai quen nhau từ hồi còn trẻ, hồi ấy được đi học đại học là một cơ hội vô cùng quý giá, hai người học chung một trường đại học, lại cùng tham gia một câu lạc bộ, từ đó mới quen biết nhau.

Gia đình của Trương Giai có truyền thống theo ngành y, từ thời cụ của ông đã bắt đầu đi khắp nơi thu thập tài liệu về y học. Ông nội Ứng từng tặng cho Trương Giai gần 10 cuốn phương thuốc cổ truyền, bởi vậy nên hai người vô cùng thân thiết.

Trương Giai mời ông nội Ứng ngồi xuống ghế, cả hai bắt đầu trò chuyện, nói mãi nói mãi lại chuyển đến vấn đề cuốn luận Trần Khang.

Đây là vấn đề mà Trương Giai đau đầu suy nghĩ cả một năm nay.

Một năm trước, viện trung y ở Kiến Kinh xuất hiện một người tài trẻ tuổi, y đã bổ sung lại đầy đủ phương thuốc cổ truyền còn thiếu trong cuốn luận Trần Khang.

Ngay sau đó, viện trung y lập tức thành lập một tổ đi kiểm chứng phương thuốc, xác nhận rằng những gì mà người trẻ tuổi kia thêm vào chính xác là một phần của phương thức cổ truyền này.

Đáng tiếc là y chỉ bổ sung mỗi hai phương thuốc liền biến mất, từ đó về sau chưa từng xuất hiện thêm một lần nào.

Lão gia tử nghe thấy chuyện như vậy liền an ủi ông một hồi lâu: “Có khi cũng chỉ là viết bậy viết bạ không hiểu sao trúng thôi ý mà, kể cả có tìm được y thì cũng đâu có nghĩa là y có thể giúp bổ sung hết.”

Trương Giai cười nói: “Tôi biết là ông đang an ủi tôi thôi mà, haiz.”

Ông nội Ứng cũng không phải chỉ đơn giản là an ủi ông, bổ sung hết toàn bộ cuốn luận Trần Khang quả thực không phải cứ nói là làm được.

Người khác thì có lẽ sẽ không biết, nhưng ông hiểu điều này hơn bất kỳ ai.

Tác giả của luận Trần Khang là danh y Trần Khang thời Đại Chu, hay cũng chính là thái y mà Bảo Tông Đế tin tưởng nhất.

Kiếp trước, ông nội Ứng là một lão vương gia trong triều, cũng không qua lại quá thân thiết với Trần Khang, chỉ biết rằng ông có một đứa con gái duy nhất, gả cho Phó Trường Hồng, người con gái kia của ông cũng là một người tài trong lĩnh vực y học, sau lại theo chân Phó Trường Hồng lên tiền tuyến, cứu giúp được vô số sinh mệnh của các tướng sĩ.

Ngay cả Thích vương phủ cũng phải nợ cô một ân huệ.

Trên thực tế, luận Trần Khang chỉ có một nửa đầu là do Trần Khang viết, nửa bộ sau là  do con gái của ông viết thay. Bởi vậy nên ông nội Ứng mới nói là người trẻ kia viết bậy viết bạ thêm vào, may mắn mà đúng thôi. Chuyện này rất bình thường, dù sao thì nguyên tác cũng không phải một mình Trần Khang viết, trừ khi y quen biết con gái của Trần Khang, nếu không thì mãi mãi không thể nào bổ sung chính xác hết được!

Mà bí mật trong đó, có lẽ chỉ có ông nội Ứng đã biết.

Trương Giai thở ngắn than dài nói: “Ông cũng biết cuốn sách này quan trọng với tôi như thế nào mà…”

Ông nội Ứng thấy ông bạn tốt của mình nôn nóng như vậy thì rất không đành lòng, liền nói: “Y cũng từng tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe đúng không? Hẳn là sẽ để lại phương thức liên  lạc, sao không gọi điện qua hỏi thăm một chút?”

Trương giai cười khổ đáp: “Tôi ý hả, nếu mà có phương thức liên lạc thì còn cần ngồi ở đây than ngắn than dài hay sao?”

Vì thế, Trương Giai lại kể lại chuyện người trẻ tuổi kia.

Ông nội Ứng nghe đến đoạn y ghi phần phương thức liên hệ là “Điện thoại Nokia” thì lập tức cười phá lên.

Trương Giai chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ mà nói: “Niềm vui của ông bạn đây được thành lập trên sự đau khổ của tôi đó ạ.”

Ông nội Ứng vội vàng xua tay: “Tôi không cười, thật sự không cười mà.”

Ông rất tò mò: “À đúng rồi, ít nhất thì ông cũng phải biết tên của y chứ.”

Trương Giai: “Kiến Kinh mấy ngàn vạn dân cư, trùng tên trùng họ nhiều đến như vậy, biết tên không thôi thì có lợi ích gì?”

Thấy ông nội Ứng tò mò, Trương Giai lập tức lấy phần thông tin mà người trẻ tuổi kia lưu lại bệnh viện cho ông xem: “Lúc trước bọn tôi còn muốn đi điều tra camera xem sao, nhưng tựa hồ như y biết có camera đang quay lại vậy, lúc nào cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, không thấy được mặt. Nếu không phải phần thông tin này còn ở đây, tôi còn tưởng rằng mình đã gặp quỷ rồi ý chứ.”

Ông nội Ứng nhìn thấy 3 chữ “Điện thoại Nokia” mà người kia viết ở phần phương thức liên hệ, rồi lại hướng lên trên tìm tên của y.

Giờ khắc này, vẻ mặt của ông nội Ứng dần dần mà cứng đờ lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai chữ Kỷ Nguyên, ngớ cả người.

Kỷ Nguyên…

Kỷ Nguyên?!

Trong phút chốc, trái tim của ông nội Ứng đập nhanh bất ngờ, suýt chút nữa thì ngã hẳn xuống đất.

Là Kỷ Nguyên nào cơ? Lẽ nào là trùng họ trùng tên?

Là Kỷ Nguyên đã bổ sung vào tập luận Trần Khang??

Trương Giai thấy phản ứng của ông nội Ứng lập tức hỏi lại: “Làm sao vậy? Ông quen biết y sao?”

——  đâu chỉ là quen biết!

Nếu Kỷ Nguyên này thực sự là Kỷ Nguyên mà ông biết… đầu óc của ông nội Ứng thoáng quay cuồng, giọng nói đầy nghẹn ngào: “Ông còn có trích xuất camera hôm đó không? Có thì cho tôi xem với?”

Trương Giai đáp: “Có nhưng mà thực sự không thấy gì đâu, thấy mỗi bóng lưng thôi.”

Ông nội Ứng: “Không sao.”

Mười phút sau, ông nội Ứng ngồi trước màn hình máy tính xem trích xuất camera, cả người cứng đờ lại.

Ông im lặng chừng khoảng 5 phút.

Nhất thời, ông cũng không biết nên nói cái gì.

Trong video, mặc dù người trẻ tuổi này không lộ mặt, nhưng nhìn từ dáng người ông đã có thể nhận ra được. Cái dáng người này, đúng, không thể nào sai được! Chắc chắn đây chính là Kỷ Nguyên!

Một năm trước…

Ông nội Ứng nhìn thời gian hiển thị trên video, đó là lúc mà Kỷ Nguyên vừa mới dọn ra khỏi nhà họ Ứng, vẫn chưa giảm béo.

Trái tim của ông đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết, một giả tưởng bắt đầu không ngừng lớn lên trong đầu ông.

Tại sao Kỷ Nguyên lại có sự tương phản trước sau lớn đến như vậy? Trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao Kỷ Nguyên lại trong giống bệ hạ ở kiếp trước đến như vậy? Thậm chí ngay cả nốt ruồi ở lòng môi cũng giống y như đúc?

Khí chất của y… quyết định của y… tất cả những quyết sách của y ở Phong Bạo Cảng… y thành lập một quỹ bảo hộ cho những đứa trẻ không có người lớn chăm sóc kia… y hạ thấp giá cả thị trường chỉ để thực tế ảo có thể đến được với mọi nhà…

Những hành vi từ thiện như vậy, trước kia thì không hiểu động cơ là gì, hiện tại dường như đều có thể giải thích rõ ràng.

Bởi vì y căn bản không có động cơ nào cả! Y chỉ đơn thuần là hy vọng mỗi một người đều có thể có nơi để tựa vào, đều có thể hạnh phúc, vui vẻ mà sinh sống!

Bởi vì… bởi vì kiếp trước tính cách của y cũng không khác gì bây giờ cả, thế nên mới tự làm mình rơi vào kết cục bi thảm kia…

Nếu suy nghĩ như vậy thì lý do Kỷ Nguyên có sự chênh lệch trước sau lớn đến như vậy cũng đã được làm rõ.

Bởi vì y trước sau vốn dĩ không phải cùng một người…

Ông nội Ứng nhìn người trong video, trong lòng nổi lên một trận sóng to gió lớn, tựa như một cơn sóng thần ồ ạt tràn vào bờ vậy.

Đúng rồi, sao ông có thể quên được cơ chứ? Kỷ Ấu Khanh từ nhỏ đã thân cận với Phó Trừng Hồng, hay cũng chính là con gái của Trần Khang, có thể nói bà là sư nương của y. Người khác không thể nào bổ sung hết phần còn thiếu của luận Trần Khang, nhưng y thì có thể!

Ông nội Ứng cố gắng nghĩ ra tất cả những lý do để có thể phản biện lại suy nghĩ này, nhưng mỗi một lý do đều dễ dàng bị hiện thực đánh bại.

Ngoại trừ việc tin tưởng cái chân tướng không thể nào kia ra, ông nội Ứng căn bản không tìm được cách giải thích nào tốt hơn.

Trước mắt ông tức khắc trở nên mơ hồ, nhưng ông lại không muốn bản thân thất thố trước mặt ông bạn già của mình nên vội vàng xoa xa mặt, đè nén cảm xúc của mình xuống, đứng lên nói: “Tôi đi xem Tiểu Hoán chút.”

Ông muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là tính tình của Kỷ Nguyên thay đổi lớn đến như vậy từ bao giờ.

Trương Giai cảm thấy ông nội Ứng có gì đó không đúng, nhưng ông chỉ nghĩ rằng có lẽ là do đang lo lắng cho thương thế của cháu trai mình mà thôi.

Lão gia tử bước từng bước nặng nề, dáng người tựa hồ như đang lung lay vậy, bước đi thững thờ.

Ông chậm rãi đi xuống tầng, nhờ quản gia nâng đỡ mà đi đến cửa phòng bệnh của Ứng Thư Hoán.

Ứng Thư Hoán đang thoải mái nằm chơi điện thoại trong phòng bệnh, nhìn thấy ông nội bước vào thì lập tức phản xạ có điều kiện mà giấu điện thoại vào trong chăn.

Sau hắn lại nghĩ nghĩ, bây giờ là ban ngày cơ mà! Hắn cũng đâu có thức đêm chơi điện thoại đâu, sao lại phải sợ ông nội chứ!

Chột dạ một hồi, Ứng Thư Hoán lập tức ho khan một tiếng đáp lại, “Ông nội… con tưởng ông muốn ngồi nói chuyện với ông bác già họ Trương cơ mà? Sao giờ ông đã quay lại rồi?”

Nếu là ngày thường, lão gia tử mà nghe thấy Ứng Thư Hoán gọi Trương Giai là ông bác gì họ Trương thì lập tức sẽ đập cho hắn một trận.

Nhưng hôm nay thái độ của ông lại rất khác thường. Ông nội Ứng đi vào phòng bệnh, vẻ mặt trầm trọng, ông không nhìn Ứng Thư Hoán mà chỉ hướng mặt về phía ban công, đưa lưng về phía Ứng Thư Hoán —— ông sợ rằng sau khi biết được chân tướng, bản thân sẽ không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt. Ông không muốn mặt yếu đuối của bản thân bị Ứng Thư Hoán biết được.

Ứng Thư Hoán nghi ngờ hỏi lại: “Ông nội?”

Một lúc sau hắn mới nghe thấy giọng nói của ông nội: “Tiểu Hoán này, thư pháp lần trước mà con mang cho ông xem ý, Tiểu Kỷ còn viết nhiều không?”

Ứng Thư Hoán khẽ giật mình một cái, trong lòng chửi thầm nhẹ một câu, nghĩ thầm: Quả nhiên không gì qua được mắt của ông ngội!

Hắn bởi vì chuyện này mà cảm giác mất mặt không chịu được…

Ứng Thư Hoán ủ rũ cụp đuôi nói: “Gần đây anh ấy không viết nữa… mấy bức kia đều là con lấy ở chỗ của Khương Mẫn đó ạ.”

Hắn không biết rằng, đây là chiêu trò của ông nội để lừa hắn.

Đúng vậy, lão gia tử tới đây là để xác nhận lại 2 việc cuối cùng.

Một trong hai việc đó chính là những bức thư pháp kia có phải do Kỷ Nguyên viết thật hay không!

Nhưng mà ông sợ rằng nếu hỏi trực tiếp Ứng Thư Hoán thì thằng nhóc sĩ diện này chắc chắn sẽ không nói ra sự thật.

Vì thế nên ông mới dùng một câu trần thuật để lừa gạt Ứng Thư Hoán nói ra sự thật.

Quả nhiên, Ứng Thư Hoán không khiến người khác phải thất vọng, lập tức bại lộ.

Bức thư pháp kia, là Kỷ Nguyên viết.

Ứng Thư Hoán không chú ý tới việc bóng dáng của lão gia tử bỗng dưng lại tựa như đã già đi những mười tuổi vậy, cả người không tài nào đứng thẳng được, phải dựa vào sức nâng đỡ của cây gậy trong tay mới có thể đảm bảo bản thân sẽ không bị ngã xuống đất mà nằm bất động.

Trước mắt lão gia tử là một cảnh sắc mơ hồ, khung cảnh ngoài cửa cũng bị nhiễm một sự mông lung không rõ.

Hết thảy chân tướng đều đã rõ ràng, ông nội Ứng không thể tiếp tục lừa gạt chính mình nữa.

Hóa ra, đó thực sự là bệ hạ…

Hóa ra, người mà ông luôn muốn tìm kiếm bấy lâu nay vẫn luôn ở ngay bên cạnh.

Một người đã mạnh mẽ chống chọi với thế giới cả nửa đời người, giờ cũng không khác gì một đứa nhỏ bất lực.

Ông là một trong số người duy nhất biết được chân tướng từ kiếp trước, bởi vậy nên ông mới biết được vị bệ hạ trẻ tuổi này đã phải chịu không ít sự đau khổ và bất đắc dĩ mới có thể giữ vững được giang sơn Đại Chu.

Một quân vương trẻ tuổi tín nhiệm ông đến như vậy, đến mức mà nói hết kế hoạch cho ông, gửi gắm ông… Ông sao có thể cô phụ người ta được đây?

Ứng Thư Hoán thấy ông nội vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong lòng lập tức kinh ngạc không thôi: “Ông nội? Ông làm sao vậy ạ? Ông định cosplay pho tượng David ạ?”

Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói đầy nghẹn ngào của lão gia tử nhà mình: “Xen vào chuyện của người khác làm gì? Ông bị con làm cho tức chết rồi này!”

Ứng Thư Hoán nghe thấy ông nội mình đang cố tình áp chế sự nghẹn ngào xuống nhưng vẫn để lộ ra một chút nức nở, trong lòng vội vã cả kinh: Vcl thật, mình khiến ông nội tức phát khóc luôn kìa!

Mình ngầu chết đi được, có thành tựu mới à nha.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn Ứng Thư Hoán đã từng không ít lần khiến cho ông nội của mình vui vẻ.

Nhưng khiến ông nội tức phát khóc thì vẫn là lần đầu tiên.

Ông nội quả thực rất yêu thương mình, Ứng Thư Hoán nghĩ vậy, lập tức cảm thấy ngượng ngùng: “Lần này đóng phim quả thực là con chỉ không cẩn thận nên mới bị ngã thôi, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu ông ơi.”

Ông nội Ứng dù sao thì cũng từng là một vị tướng quân chinh chiến sa trường bao nhiêu năm, rất nhanh đã có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngay khoảnh khắc ông quay người lại, gương mặt cương nghị kia đã không còn bóng dáng của sự yếu ớt nữa.

Ứng Thư Hoán nhanh chóng nhận lỗi, nêu rõ quyết tâm thay đổi: “Con xin lỗi ạ, con biết lỗi rồi ông ơi.”

Ông nội Ứng nhìn cháu trai của mình, gương mặt của Ứng Thư Hoán dần dần hợp lại làm một với gương mặt của Thích Thừa Tuyết, gương mặt kia vẫn không chút thay đổi, khiến ông nội Ứng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mặc dù đã sang hẳn một cuộc đời mới…

Cái thằng nhóc này vẫn không biết đường mà cố gắng, lá gan vẫn to như vậy, vẫn không biết xấu hổ mà dây dưa cùng bệ hạ…

Ông cũng không biết là nên cười hay là nên khóc, hai người này…

Ông nội Ứng như thể ngộ ra điều gì đó, bỗng dưng mở miệng hỏi: “Tiểu… Kỷ tiên sinh đâu rồi?”

Ứng Thư Hoán nghe thấy vậy lập tức tỏ vẻ khó hiểu: Ông già này bị sao vậy nè? Gọi Tiểu Kỷ thì cứ gọi Tiểu Kỷ đi, lại còn Tiểu Kỷ tiên sinh? Tự dưng dùng kính ngữ làm gì không biết nữa. Không thể hiểu được!

Nhưng mặc dù nghĩ vậy, hắn ngoài mặt vẫn không dám bật lại ông nội, dù sao thì trên tay ông nội vẫn còn cây gậy quyền lực kia!

Đây chính là thứ mà Ứng Thư Hoán sợ nhất! Vừa nhìn thấy nó hắn đã cảm thấy cẳng chân đau rát.

Nhưng mà… vừa nãy mình đã xin lỗi thành khẩn như vậy rồi, hẳn là sẽ không bị đánh đâu nhỉ…

Ứng Thư Hoán nằm ở trên giường, tùy tiện nói:“”Kỷ Nguyên đi mua sữa chua cho con rồi, con muốn ăn sữa chua.”

Vừa dứt lời, hắn lập tức nghe thấy giọng nói cao vút như đang lên nốt cao của lão gia tử nhà mình: “Cái gì cơ?”

Ứng Thư Hoán lập tức hoảng sợ, nhìn thấy ông nội nhà mình tức giận đến độ vẻ mặt vặn vẹo, hắn sợ đến nỗi không cả dám động đậy, hai mắt xinh đẹp trợn tròn lên: “Làm… làm sao thế ạ?”

Lão gia tử: “Con bắt Kỷ tiên sinh đi mua sữa chua cho con?”

Ứng Thư Hoán: “Dạ vâng ạ… là anh ấy nói để anh ấy đi mua cho con mà á á á ——”

Trong phòng bệnh, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Cây gậy trong tay lão gia tử phóng thẳng về phía giường bệnh.

Liên tục đập vào bên chân đang lành lặn của Ứng Thư Hoán không ngừng nghỉ.

Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Ứng Thư Hoán, và cả tiếng rống đầy giận dữ của ông nội Ứng: “Nghịch tử! Dám cả gan làm loạn!”

Ứng Thư Hoán đau đến độ cả mặt đều là nước mắt, tự dưng bị đánh mà không rõ nguyên do nên hắn vô cùng tức giận: “Đau chết đi được ý! Sao tự dưng ông lại đánh con thế!!!”

Ông nội Ứng hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn, thở hổn hển, chỉ hận không thể đập cho hắn một cái vào đầu.

Thằng nhóc này vậy mà lại dám yêu cầu bệ hạ đi mua sữa chua… không thể tiếp tục để nó tồn tại nữa!

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Kỷ Nguyên cầm túi sữa chua đứng đó, hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn giơ tay lên gõ cửa.

Ứng Thư Hoán nhìn thấy Kỷ Nguyên tới thì lập tức quên đi cái chân đang đau, hai mắt sáng bừng lên.