Kỷ Nguyên vô cùng nhạy cảm với ánh mắt của người khác.

Lúc một người khác nhìn về phía anh suy nghĩ gì đó, anh đều có thể trực tiếp cảm nhận được suy nghĩ đó.

Bởi vậy, ngay khoảnh khắc tiến vào trong phòng, anh liền cảm nhận được ánh mắt của ông nội Ứng nhìn mình rất khác so với ngày thường.

Anh và lão gia tử rất ít khi gặp mặt nhau, lần duy nhất là vào hôm sinh nhật của Ứng Thư Hoán.

Ánh mắt của lão gia tử dừng trên người anh khi đó đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là tiếc nuối, cuối cùng là bình tĩnh.

Còn hiện giờ, ánh mắt của ông dừng trên người anh lại trở nên càng cẩn thận và có phần tôn kính hơn.

Đầu tiên là không dám nhìn thẳng vào mình, hai là cơ thể lại hơi hơi cúi xuống, cảm giác vô cùng cung kính.

Kỷ Nguyên thầm phân tích ở trong lòng:

Cẩn thận thì còn có thể hiểu được, ông nội Ứng coi Ứng Thư Hoán như bảo bối của mình, nghe nói hồi còn nhỏ Ứng Thư Hoán cũng từng không ít lần bị bắt cóc, giờ tự dưng một người đã ly hôn với cháu mình lại có mặt ở đây, cẩn thận cũng là điều dễ hiểu, thậm chí có khi lão gia tử còn cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng còn tôn kính… tuy rằng không dễ để giải thích như sự cẩn thận kia nhưng cũng không cản trở Kỷ Nguyên tiếp tục tư duy. Có lẽ là bởi vì địa vị trong xã hội của mình đã thay đổi? Ứng Hứa con của ông ta đang có chuyện muốn nhờ mình nên ông nội Ứng mới tôn kính với mình như vậy?

… Nhưng thế thì hơi quá.

Với địa vị hiện nay của ông nội Ứng, không đến mức phải hạ mình tôn kính một tên người mới thương nghiệp như mình.

Nhưng ngoại trừ cách giải thích này ra, Kỷ Nguyên quả thực là không tìm được cách giải thích nào thích hợp hơn.

Hay lẽ nào là do ông nội Ứng cũng xuyên tới đây?

Nhưng như vậy thì lại càng vô lý. Mặc dù thấy suy nghĩ này vô lý nhưng tính cảnh giác của Kỷ Nguyên vẫn khiến anh phải nghi ngờ một lúc.

Dù sao thì trên thế giới này cũng đã có một người là anh xuyên đến đây, tại sao không thể có người thứ hai được? Huống hồ thái độ của lão gia tử đối với anh quả thực là vô cùng kỳ quái, Kỷ Nguyên không thể không để ý đến điều này được.

Điều này cũng được nói là, một giả thiết lớn mật, cần phải cẩn thận, tỉ mỉ để chứng thực.

Chỉ có cẩn thận, tỉ mỉ mới có thể phát hiện ra những điều không ai để ý đến.

Mà ngay khoảnh khắc Kỷ Nguyên tiến vào phòng ngủ, ông nội Ứng cũng đã ngay lập tức điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Tuy rằng ông đã biết được thân phận thật của Kỷ Nguyên nhưng ông vẫn chưa thể chắc chắn 100% rằng liệu Kỷ Nguyên có nguyện ý để người khác biết được thân phận của mình hay không.

Nếu không muốn thì sao? Nếu ông tự cho là đúng mà đứng lên nhận người, vậy thì chỉ sợ rằng sẽ đem lại kết quả xấu.

Ông cũng từng là một vị tướng quân rong ruổi trên chiến trường, cũng từng lăn lộn ở chốn quan trường không ít năm, việc quản lý vẻ mặt cũng không phải khó làm.

Cứ như vậy, thân là một trong những thần tử của Kỷ Nguyên, từ trong xương cốt của ông đã tỏa ra một phong thái thần phục và cung kính đối với bề trên, cố gắng để Kỷ Nguyên bắt được một chút dấu vết.

Hai người đánh giá đối phương chỉ trong một cái liếc mắt, từng người cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.

Trong phòng bệnh, sóng ngầm cuồn cuộn mãnh liệt.

Duy chỉ có Ứng Thư Hoán là không hề hay biết gì, nhìn thấy sữa chua trong tay Kỷ Nguyên là lại nhớ đến cây gậy quyền lực của ông nội, cẳng chân bắt đầu hơi co rút vì đau đớn.

Kỷ Nguyên lễ phép chào hỏi: “Con chào ông.”

Ứng lão gia tử vẫn duy trì sự bất động, “ừm” một tiếng, sau đó lại không biết nên nói gì tiếp.

Kỷ Nguyên lấy sữa chua từ trong túi ra sau đó lấy ống hút cắm vào rồi đưa cho Ứng Thư Hoán uống.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng của lão gia tử run rẩy kịch liệt, nếu ánh mắt của thể giết chết người, vậy thì thằng cháu trai đáng quý của ông đã đầu thai được mấy kiếp rồi.

Thằng nhãi ranh này…

Yêu cầu bệ hạ đi mua sữa chua cho mình thì thôi, vậy mà giờ còn dám bắt người ta phải cắm ống hút cho mình bằng được!

Nháy mắt ông bắt đầu quay qua trách cứ Mộ Ấu Lan và Ứng Hứa, tất cả là do 2 người này chiều hư thằng bé kia! Nhìn cái bộ dáng nó nằm trên giường kia!

Nếu vứt nó về triều Đại Chu, cái hành vi này của Ứng Thư Hoán nhất định sẽ khiến cả gia tộc nhà hắn bị chu di tam tộc!

Thử hỏi trên đời này có mấy nam nhân dám yêu cầu hoàng đế hạ mình hầu hạ?

Đây rõ ràng là đại nghịch bất đạo!

Tuy rằng thế kỷ hiện đại đã không còn chế độ chuyên chế nữa…

Nhưng Ứng Thư Hoán này vẫn là một tên hỗn láo! Không được phép đối xử bất kính với bệ hạ như vậy!

Ứng Thư Hoán cảm giác mình chỉ uống có một hộp sữa chua thôi sao mà khó khăn quá, bởi vì hắn cứ cảm giác ánh mắt ông nội nhìn về phía hắn tràn ngập sát khí.

Dựa vào kinh nghiệm suốt từ hồi còn bé của hắn, tâm trạng của ông nội bây giờ đang cực kỳ cực kỳ kém.

Kỷ Nguyên thấy hai ông cháu nhà họ đang ở đây, sợ rằng mình sẽ làm phiền hai người họ trò chuyện nên chủ động rời đi: “Tôi về trước nhé.”

Ứng Thư Hoán làm gì có chuyện để anh vừa tới đã đi, vội vàng túm lấy tay áo của anh: “Anh ở đây lâu thêm xíu đi.”

Cây gậy trong tay của ông nội Ứng lại bắt đầu rục rịch rời khỏi tay, ông thực sự không nhịn nổi nữa, trừng mắt quát lớn: “Thằng nhóc này, mày thiếu tay thiếu chân à? Còn bắt người ta phải chăm sóc cho mày? Nói chuyện hẳn hoi, đừng có mà làm nũng!”

Ứng Thư Hoán lập tức hoảng sợ, tay phản xạ có điều kiện mà rút về, hắn rầu rĩ không vui nói: “Con có làm nũng gì đâu ông.”

Ông nội Ứng cắn chặt răng lại, đến mức mà quai hàm đã bắt đầu hơi ẩn ẩn đau: “Mày làm phiền người ta mãi thế làm gì hả?”

Kỷ Nguyên nói: “Không sao đâu ạ.”

Ông nội Ứng lập tức cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình đang càng ngày càng dâng trào. Ông đứng ở vị trí cao nhiều năm như vậy rồi nhưng đã thật lâu chưa được cảm nhận cảm giác sợ hãi tột cùng như vậy.

Giờ phút này, ông đang vô cùng sợ hãi. Thằng cháu mà mình nuôi dạy không nên thân nên người, giờ còn dám liên lụy đến cả Kỷ Nguyên —— nếu giờ mà đang ở triều Đại Chu, ông đã sớm phải chịu đòn để nhận tội rồi, thậm chí là dập đầu đến chết!

“Tiểu Hoán quả thực là không hiểu chuyện chút nào… trước đây từng gây phiền phức cho cháu không ít lần rồi nhỉ…” Ông nội Ứng nói xong khóe miệng lập tức co rút.

Kỷ Nguyên cảm thấy lời này của ông rất buồn cười, nghĩ thầm: Ứng Thư Hoán không hiểu chuyện cũng đâu phải ngày một ngày hai… sao đến hôm nay mới nhận ra điều này thế?

Ông nội Ứng nhớ đến chuyện hai người từng kết hôn trước đây, sau lưng lập tức chảy mồ hôi lạnh toát.

Cũng may… may mà đã ly hôn rồi.

Sau khi biết được thân phận thực sự của Kỷ Nguyên, ông nội Ứng quả thực là không dám để Ứng Thư Hoán tiếp tục tiếp cận Kỷ Nguyên nữa.

Dù sao thì kiếp trước cũng chỉ có mỗi Ứng Thư Hoán một bên tình nguyện mà thôi, Kỷ Nguyên cũng chưa bao giờ… chưa bao giờ tỏ vẻ gì mà.

Kỷ Nguyên tới đưa sữa chua xong xuôi thì lập tức rời đi.

Ứng Thư Hoán vẫn muốn níu kéo Kỷ Nguyên ở lại, nhưng dưới ánh mắt đầy lửa giận của ông nội, hắn đành phải lựa chọn phương án B là lên wechat tiếp tục làm phiền Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên vừa đi, ông nội Ứng liền trực tiếp hạ lệnh, vô cùng nghiêm túc mà cảnh cáo Ứng Thư Hoán: “Từ giờ trở đi, không được phép đi dây dưa với Kỷ Nguyên nữa.”

Ứng Thư Hoán không ngờ ông nội sẽ nhắc đến vấn đề này, lập tức tỏ vẻ không vui: “Tại sao cơ chứ? Lúc đầu việc gả anh ấy cho con cũng là chủ ý của ông, giờ ông lại muốn đổi ý sao?”

Ông nội Ứng vô cùng nghiêm túc đáp: “Đó không phải người con có thể với tới được.”

Ứng Thư Hoán lập tức nổi giận: “Sao lại không phải? Tại sao lại không phải cơ ạ? Con có chỗ nào kém cỏi sao? Kém người bình thường 1 đôi mắt hay là 1 cái mũi? Ông nội, hôm nay ông đến đây chỉ là để nói với con những lời này thôi sao? Vậy thì thôi, bỏ đi, ông về trước đi, hoặc là ông đánh gãy chân con luôn cũng được, con sẽ không bao giờ đồng ý chuyện đó đâu. Giờ con còn bận đi làm phiền anh ấy đây.”

Ứng lão gia tử: “Hiện giờ không được!”

Ứng Thư Hoán lập tức lớn tiếng tranh luận cùng ông: “Chân con là của con, mọc trên người con, ông còn có thể ngăn cản con đi tìm anh ấy sao?!”

Ông nội Ứng nghe thấy những lời như vậy, trái tim lập tức đập thịch một cái.

Cảnh tượng tương tự, lời thoại tương tự…

Kiếp trước, thằng cháu trai duy nhất của ông cũng cố chấp y hệt thế này, quỳ gối trên nền tuyết trắng một ngày một đêm, không ăn không uống.

Nó nói với ông rằng, Kỷ Ấu Khanh tạo phản, sau khi giết chết Tam vương gia thì lập tức bức vua thoái vị, hiện giờ đang bị nhốt ở trong hoàng cung, không có ai tới cứu giúp được.

Nó còn nói với mình, nó muốn hỏi mượn binh lính của mình, chỉ để xông vào nước sôi lửa bỏng cứu y.

Ông nhớ rõ, hồi đó Thích Vương vô cùng thất vọng đối với thằng con trai của mình, cha của người thiếu niên kia còn tâm sự với hắn rằng, hắn đã đưa Kỷ Ấu Khanh từ tuyệt bích cốc về đây, hắn làm đến mức này đã là tận tình tận nghĩa! Hà tất phải theo chân y làm chuyện xấu? Kỷ Ấu Khanh hiện giờ bức Bảo Tông Đế thoái vị, đó là đại nghịch bất đạo, đó là phản tặc! Vậy mà ngươi lại dám mượn binh đi giúp y, người định để Thích vương phủ phải giải quyết chuyện này như thế nào? Ngươi định để bá tánh nhìn vào vương phủ của chúng ta rồi nói này nói nọ sao? Thanh danh của Thích gia thì sao? Lẽ nào cứ nhất quyết phải đi theo Kỷ Ấu Khanh làm phản?

Lão gia tử nhớ rõ ngày hôm ấy hai mắt của chàng thiếu niên kia đã không còn một tia hy vọng nào, cũng nhớ rõ đầu gối chảy đầy máu trên nền tuyết của hắn, chàng thiếu niên kia không biết phải làm như thế nào mới phải, hắn không thể thuyết phục được cha của mình đồng ý, chỉ có thể lặp lại lời thỉnh cầu kia với ông của mình, nhà họ Phó đã đổ, ngoại trừ chúng ta, sẽ không có ai nguyện ý cho mượn binh đi cứu Kỷ Ấu Khanh, y sẽ chết…

Từng lời từng lời của hắn như là để nói cho ông nghe, cũng như là để nói cho chính hắn nghe vậy: Y sẽ chết mất…

Ông nội Ứng nhắm chặt hai mắt lại, bỗng nhiên, ông không biết nên nói gì mới tốt.

Cổ họng của ông khẽ nghẹn ngào, cuối cùng mới lưu lại một câu nhẹ nhàng: “Tùy con đấy.”

Kỷ Nguyên vừa rời khỏi bệnh viện chưa được bao lâu, “bệnh” của Ứng Thư Hoán tự động hết.

Anh nhận được tin nhắn báo cáo của Ứng Thư Hoán, rồi lại thấy cả hotsearch trên weibo, nói rằng Ứng Thư Hoán đã xuất viện, không có gì trở ngại.

Ứng Thư Hoán nói hắn muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, mà thật ra cũng không tính là nghỉ ngơi, chỉ đơn giản là dùng tất cả thời gian rảnh hắn có để đi quấn lấy Kỷ Nguyên.

Bởi vì hắn phải nằm viện nên lễ sinh nhật của hắn phải lùi xuống tận 12 tháng 7, vừa lúc đụng trúng vào ngày sinh nhật thật sự của hắn.

Trong fandom cũng có không ít fans lâu năm biết ngày sinh thực sự của Ứng Thư Hoán, bởi vậy nên các nàng vô cùng nghiêm túc tiếp ứng cho đợt lễ sinh nhật năm nay.

Ứng Thư Hoán đã hỏi Kỷ Nguyên rất nhiều lần rằng có muốn đến xem buổi biểu diễn ngày sinh nhật của hắn không, Kỷ Nguyên mới ban đầu thì từ chối, dù sao thì fans của hắn cũng rất đông, anh và Ứng Thư Hoán vừa mới cùng lên hot search vì tai tiếng xong, hiện giờ mà lại tới buổi biểu diễn của hắn, vậy thì khác gì tự đưa mặt ra cho người ta vả đâu.

Nhưng cuối cùng thì anh vẫn không chống đỡ lại được sự mè nheo của Ứng Thư Hoán, chưa được mấy ngày thì Kỷ Nguyên đã mềm lòng.

Trước khi đến buổi biểu diễn, anh đã kịp đăng ký một lớp học lái xe, mấy ngày nay đều đang học lý thuyết trên điện thoại.

Kỷ Nguyên phát hiện, ở thời đại này đi ra ngoài mà không có xe thì quả thực là vô cùng bất tiện.

Anh cũng không thể nào mà đêm hôm khuya khoắt phiền toái trợ lý và tài xế của mình được.

Ngoại trừ chuyện này ra, Kỷ Nguyên còn chủ động liên hệ với Giang Ánh Nguyệt, yêu cầu y giúp anh liên hệ với một vị bác sĩ tâm lý.

Chuyện mà sếp giao đương nhiên là quan trọng nhất, Giang Ánh Nguyệt rất nhanh đã liên hệ được với bác sĩ tâm lý vô cùng nổi tiếng trên thế giới, tháng này vừa mới về nước chưa được bao lâu.

Người thường đương nhiên là không thể nào hẹn trước được lịch, Giang Ánh Nguyệt phải liên hệ tận 3 người bạn của mình mới có được cơ hội đặt lịch với bác sĩ tâm lý, để bà tiến hành trị liệu cho Kỷ Nguyên.

Lần đầu tiên gặp mặt, địa điểm hẹn trước là ở khu gần nhà của Kỷ Nguyên, cách nhà của Kỷ Nguyên không xa lắm, bởi vậy nên Kỷ Nguyên cũng không tính đến chuyện bố trí người phòng vệ.

Kỷ Nguyên vừa gặp được vị bác sĩ tâm lý kia đã lập tức dỡ xuống cảnh giác của mình, bởi đó là người phụ nữ đã ngoài 50 tuổi, tính cách vô cùng ôn nhu, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng. Ngay khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt của bà, Kỷ Nguyên đã lập tức thả lỏng người.

Vị bác sĩ tâm lý kia họ Tựu, Kỷ Nguyên gọi bà là giáo sư Tựu.

Lúc nói chuyện cùng với giáo sư Tựu, Kỷ Nguyên cảm thấy được sự thoải mái xưa nay chưa từng có.

Giáo sư Tựu rất ít nói chuyện của mình, phần lớn thời gian là bà tập trung ngồi nghe Kỷ Nguyên nói chuyện.

Mà Kỷ Nguyên lại là một người ít nói, sau khi mở đầu câu chuyện thì cũng không trực tiếp đi vào nội dung chính luôn, ngay từ đầu đã khiến vị giáo sư kia cảm giác được, người trẻ tuổi ngồi trước mắt này là một người có lòng cảnh giác cực kỳ cao, người bình thường rất khó để có thể tiến vào nội tâm của y.

Anh có một quá khứ vô cùng vĩ đại mà cũng thật nghiêm trọng, từ cách anh nói chuyện cho tới khí chất tỏa ra đều có thể nhận ra điều này.

Ánh mắt của anh vô cùng kiên định, ý chí vô cùng mạnh mẽ, có lẽ trong quá khứ đã từng trải qua tổn thương tinh thần…

Trong nháy mắt giáo sư Tựu đã rút ra kết luận, lẽ nào Kỷ Nguyên đã từng phải ra chiến trường?

Bà cũng đã từng mấy lần làm cố vấn tâm lý miễn phí cho nhóm lão tướng từng lên chiến trường, và bà đã thấy được cái khí chất mạnh mẽ y hệt như vậy trên người họ.

Nhưng nghe nói Kỷ Nguyên là một người trong giới giải trí, một nghệ sĩ trẻ.

Kết quả rút ra đầy mâu thuẫn như vậy khiến vị giáo sư kia hơi kinh ngạc, đồng thời bà cũng dần nảy sinh tò mò đối với quá khứ của Kỷ Nguyên.

Nếu để bà chủ động đi tìm hiểu quá khứ của Kỷ Nguyên —— bà dám chắc rằng với những kinh nghiệm nghề nghiệp phong phú mà bà tích lũy được trong mấy chục năm hành nghề, bà hoàn toàn có thể chắc chắn rằng mình sẽ đi được vào nội tâm của Kỷ Nguyên.

Cũng may là Kỷ Nguyên chủ động tìm đến bà.

Điều này có nghĩa là, người bệnh vô cùng bằng lòng phối hợp trị liệu, chỉ cần Kỷ Nguyên bằng lòng, vậy thì dưới bàn tay đầy kinh nghiệm của bà, anh nhất định sẽ từng chút từng chút một vạch ra vết thương của mình cho bà xem.

Về chuyện này thì giáo sư Tựu vô cùng chắc chắn.

Sau khi cả hai người giới thiệu đơn giản, cả hai đều đã để lại cho đối phương những ấn tượng nhất định.

Vào lúc giáo sư Tựu đang tập trung quan sát Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên đồng thời cũng đang im lặng mà quan sát lại bà.

Đây là thói quen của anh, kiếp trước khi còn làm hoàng đế, anh sẽ phải thường xuyên quan sát chúng đại thần của mình, từ đó bắt lấy những tin tức có lợi về mình.

Kỷ Nguyên đi thẳng vào vấn đề, nói với giáo sư Tựu: “Tôi bị mất đi một phần ký ức.”

Giáo sư Tựu gật gật đầu, nhẹ nhàng dò hỏi: “Cậu có thể nói rõ ràng và cụ thể hơn không?”

Kỷ Nguyên gật đầu đáp: “Tôi đã từng bị không ít người hãm hại, trong số đó có một tên đã hạ thuốc tôi, một loại thuốc khiến tôi mất đi ký ức. Nhưng cũng không bị mất hết, chỉ khiến tôi quên mất một phần mà thôi.”

Giáo sư Tựu giải thích nói: “Có lẽ là bị tổn thương não bộ dẫn đến mất trí nhớ, nếu cậu không ngại thì cậu có bằng lòng kể kỹ hơn một chút về chuyện tại sao cậu lại mất trí nhớ không? Hoặc là, cậu có đồng ý kể cho tôi nghe về quá khứ của cậu không?”

Lúc này thì Kỷ Nguyên lại trầm mặc.

Giáo sư Tựu vẫn yên tĩnh chờ đợi, bà tựa hồ như cũng không lo lắng lắm nếu Kỷ Nguyên quyết định không nói.

Đương nhiên, nếu Kỷ Nguyên thực sự không nói, bà cũng sẽ không nóng nảy, bà sẽ chờ cho đến khi nào Kỷ Nguyên tình nguyện nói, bà vô cùng tin tưởng rằng, cậu thanh niên này sớm muộn gì cũng sẽ nói mà thôi.

Kỷ Nguyên hơi ngả người về phía sau, tìm cho mình một tư thế thoải mái.

Giáo sư Tựu phát đoán ở trong lòng: Hành động này có nghĩa là quá khứ mà y sắp kể là một câu chuyện dài… bởi vì y đã tìm được tư thế ngồi thoải mái nhất có thể, nhìn qua có thể thấy được, trong một thời gian ngắn y sẽ không đứng dậy…

Kỷ Nguyên lên tiếng: “Bởi vì một số những nguyên nhân đặc thù, những chuyện trong quá khứ tôi không thể kể hết cho ngài nghe được, nhưng tôi có thể kể một câu chuyện xưa.”

Giáo sư Tựu tỏ vẻ thấu hiểu, đây là quyền lợi của khách hàng.

Hơn nữa, trước kia bà cũng từng tiếp xúc với những người tương tự như thế này, thậm chí còn có cả gián điệp thương mại, bởi vì tránh đề cập đến nhiều văn kiện bí mật cho nên bọn họ thường sẽ lựa chọn phương pháp kể chuyện xưa, che giấu một phần nội dung mấu chốt, nhưng những người làm bác sĩ tâm lý chuyện nghiệp đều có thể bắt được những mấu chốt đó, từ đó giúp họ giải quyết vấn đề.

Đủ loại truyện xưa đều có, truyện cổ tích ẩn dụ, truyện liên quan đến giới thần tiên, truyện cổ đại…

Rất nhiều.

Câu chuyện mà Kỷ Nguyên kể cũng không tính là dài, hơn nữa có thể nhìn ra được anh không phải một người giỏi kể chuyện xưa.

Anh nhẹ nhàng kể: “Trong một trận chiến tranh, tôi đã bị thương không nhẹ. Tôi lâm vào nơi địch đang mai phục, tất cả những chiến hữu của tôi đều bị thương vô cùng nặng, người nhà của tôi cũng chết trong trận mai phục này, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một tiểu đội còn sống sót. Vì để bảo vệ tôi, những người họ đã lần lượt thay nhau chết dưới lưỡi kiếm của kẻ địch. Trong đó, có một thủ hạ trung thành và tận tâm nhất mà tôi từng có, trước khi chết y nói với tôi rằng, y và em gái của tôi lưỡng tình tương duyệt, nhưng y lại nói, hy vọng tôi khi trở về hãy nói với em gái tôi rằng, cả đời này đừng chờ y nữa.”

Giáo sư Tựu hơi động đậy cơ thể một chút.

Kỷ Nguyên kể chuyện vô cùng bình tĩnh, như thể đang kể chuyện xưa của một người lạ vậy.

“Đường về nhà rất dài, tôi không thể nào vác theo hết thi thể của bọn họ được, mà tôi cũng biết là tôi cũng không thể sống lâu hơn được nữa. Mà kể cả tôi không chết thì tôi cũng không còn mặt mũi đâu mà đi gặp em gái mình. Nhưng tôi cuối cùng vẫn trở về cố hương của mình, về đến nơi tôi mới biết, quốc gia của tôi đã vứt bỏ tôi.”

“Vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ của tôi đã cướp đi sự trong sạch của em gái tôi, anh trai tôi bị hãm hại, phải chịu cảnh ngục tù trong thiên lao, chờ ngày để trảm. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ: báo thù. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi đã ra tay giết chết vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ kia, sau đó kéo thi thể của hắn vào trung cung, bức cha của tôi phải thoái vị, yêu cầu ông ta phải cho bên ngoại một câu trả lời rõ ràng.”

“Hành vi này ở thời cổ đại còn được gọi là mưu triều soán vị. Tôi trở thành phản tặc, như những gì mà mọi người đang đồn thổi.”

Giáo sư Tựu phần lớn cũng nghe hiểu, Kỷ Nguyên dùng rất nhiều những ẩn dụ, nhưng bà biết, hơn 50% là một hồi ân oán hào môn nào đó.

Thậm chí còn liên quan đến mạng người.

Bà khẽ giật mình một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, dù sao thì bà cũng từng tiếp xúc với khá nhiều người trong những hào môn kia, cũng từng gặp không ít trường hợp như thế này.

Mạng người, ở cái thời đại “hòa bình” như ngày nay, có khi còn không cả bằng ngọn cỏ ven đường

Giọng nói ôn nhu của giáo sư Tựu khẽ vang lên: “Ký ức của cậu rất kết nối với nhau, trật tự cũng vô cùng rõ ràng, cậu vẫn nhớ rõ mỗi một việc xảy ra. Vậy thì, những ký ức mà cậu mát đi là những gì?”

Lúc này, hai mắt của Kỷ Nguyên thoáng trở nên mờ mịt: “Tôi không thể nào nhớ được tôi đã quay trở về cố hương bằng cách nào.”

Đúng vậy…

Khâu Lâm chết, gần như cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Kỷ Nguyên đã đứt.

Anh mò thấy một chiếc túi thơm trong túi của Khâu Lâm, trời đổ mưa càng ngày càng nặng hạt, anh nghiêng nghiêng ngả ngả bước đi dưới mưa, lúc này đây anh đã không còn chút lý trí nào nữa, Kỷ Nguyên muốn khóc lớn một trận, nhưng anh biết việc này sẽ chỉ khiến anh tốn thêm càng nhiều thể lực, lý trí của anh không cho phép anh rơi một giọt lệ nào, dù cho sư phụ, sư nương, biết bao người bạn vào sinh ra tử đã nằm xuống!

Túi thơm của Khâu Lâm trong tay hắn nhuốm máu đến độ đỏ hồng, trong mùi tanh của máu, còn thấy thoang thoảng mùi hương của nữ nhận, đó là mùi là A Diều thích nhất. Anh hại chết cha mẹ của nàng, hiện giờ còn hại chết người trong lòng của nàng.

Kỷ Nguyên suy nghĩ về rất nhiều điều, không để ý mà vấp chân ngã xuống, lăn một đường theo đường dốc.

Trong cơn mưa, anh tuyệt vọng mà nghĩ: Tại sao chính mình lại vẫn còn sống? Tại sao người chết không phải mình…

Anh nhắm mắt lại, chờ cái chết đến với mình.

Nhưng không có sau đó.

Từ đó về sau, thần trí của anh không thể nào tỉnh táo nổi, ký ức cũng theo đó mà biến mất.

Lúc anh tỉnh lại lần nữa thì đã về đến Trường An.

Kỷ Nguyên không tin với sức lực khi đó của mình, anh có thể tự trở về Tràng An.

Nhưng tình huống lúc đó không cho phép anh nghĩ nhiều về chuyện này, lúc anh vừa quay trở lại Tràng An thì đã nghe được tin tức của A Diều, kết cục bi thảm của thiếu nữ kia đã thiêu đốt một tia lý trí cuối cùng trong anh.

Túi thơm vẫn còn trong tay, thoáng chốc đã biến thành một thứ vũ khí nhọn hoắt. Trong điển lễ đại hôn của tam ca, Kỷ Nguyên một thân đồ tang, cưỡi ngựa, ngăn ở giữa đường cái.

Anh mặc đồ tang vì sư phụ, sư nương.

Cũng là mặc đồ tang vì đám huynh đệ cùng cha khác mẹ này!

Giáo sư Tựu trầm tư một lát rồi hỏi: “Có lẽ là có ai đó đã đưa cậu trở về chăng?”

Kỷ Nguyên lắc đầu: “Ngoại trừ sư huynh của tôi ra thì đã không còn ai nhớ rõ tôi nữa.”

Lúc gặp phải nguy hiểm ở Tuyệt bích cốc, bởi vì bị triệu hồi về Trường An nên Phó Lạc đã chạy qua hẳn một kiếp.

Nếu thật sự có người có thể đưa anh trở về từ cửa chết Tuyệt bích cốc, vậy thì trên đời này người đó chỉ có thể là sư huynh mà thôi.

Giáo sư Tựu nói: “Tôi có thể hỏi một số vấn đề không? Nếu cậu không muốn trở lời thì có thể trực tiếp từ chối tôi.”

Kỷ Nguyên gật đầu.

Giáo sư Tựu nói: “Nghe xong chuyện xưa mà cậu kể, tôi có một số chuyện không hiểu. Vào thời điểm bị quân địch mai phục, toàn quân của cậu đều đã bị diệt, nhưng cậu lại cửu tử nhất sinh, thậm chí còn trở về được cố hương, hơn nữa còn không biết bản thân đã trở về kiểu gì, đúng không?”

Kỷ Nguyên gật đầu.

Giáo sư Tựu nói tiếp: “Lúc cậu tỉnh lại thì đã trở về cố hương, lúc đó vết thương trên người cậu đã được xử lý hay chưa?”

Kỷ Nguyên cố gắng nhớ lại, phát hiện mảnh ký ức này hệt như bị một màn sương xám bao phủ, không nhìn thấy được cái gì. Nhưng anh nhớ rõ luc mình đi ám sát tam ca, sức lực vô cùng dồi dào, vậy có nghĩa là vết thương trên cơ thể đã lành.

Kỷ Nguyên nhíu chặt mày.

Giáo sư Tựu không dám một lần đã hỏi quá dồn dập, vì thế nên giờ mới đưa ra nghi hoặc cuối cùng: “Sau khi cậu giết chết huynh trưởng của mình, cậu đã kéo thi thể của y vào trong hoàng cung, cậu còn tự xưng là mưu phản. Tôi cũng không đọc nhiều sách về lịch sử cho lắm nhưng cũng có một chút kiến thức, trong hoàng cung đề phòng vô cùng nghiêm ngặt, trọng thương của cậu vẫn chưa thể nào lành hẳn, lại còn đơn thương độc mã tiến vào, bức cha của cậu thoái vị, đã đi đến bước này rồi mà vẫn không có ai ngăn cản được cậu sao?”

Kỷ Nguyên nói: “Trong cung có hai ngàn cấm vệ quân.”

Anh đã giết vô số cấm vệ quân, giết đến độ hai mắt đỏ bừng, giết đến độ lý trí không còn tỉnh táo.

Giáo sư Tựu thoáng có chút nghi hoặc, nói: “Hai ngàn cấm vệ quân, tôi có thể nhận định rằng bọn họ đều là những người được lựa chọn rất kỹ càng đúng không? Tôi thì không có vấn đề gì nhưng mà cậu thật sự nghĩ rằng, cậu có thể xử lý hết đám người đó không?”

Kỷ Nguyên thoáng dừng lại một chút, chần chừ mà mở miệng nói: “Sư huynh đã cứu tôi.”

Giáo sư Tựu tỏ ý bảo anh tiếp tục kêt.

Nhưng giọng nói của Kỷ Nguyên có vẻ như vẫn chưa chắc chắn lắm: “Là sư huynh… là sư huynh đã cứu tôi… Anh ấy… mượn binh mã… tới.”

Trong ký ức mơ hồ của Kỷ Nguyên, anh chỉ thấy được binh mã của hoàng cung tới để cứu mình.

Ngoại trừ sư huynh, ở thành Trường An này sẽ còn có ai dám về phe của một tên loạn thần tặc tử?

Giáo sư Tựu thấy anh bắt đầu suy nghĩ hỗn loạn, biết chính mình không nên hỏi tiếp nữa. Bà vội vàng nói: “Không quan trọng,, ai đến cứu cậu cũng không quan trọng, ít nhất thì chúng ta cũng biết, đến tận thời điểm đó ký ức của cậu vẫn rất mơ hồ, đúng không?”

Kỷ Nguyên nhắm mắt lại, thở dài, sau đó lại mở mắt ra.

Từ sau khi trở về từ Tuyệt bích cốc, trọng thương của anh rất khó chữa, sốt cao mãi không giảm, trong đầu chỉ có suy nghĩ báo thù, lấy đầu ra lý trí mà bàn luận.

Anh giết người đến đỏ cả mắt, vô cùng hận hoàng đế.

Giáo sư Tựu thấy đã trôi qua mấy phút thì cười nói: “Giờ cũng đã muộn rồi nhỉ? Nói thật thì tôi thích cậu lắm đó, nếu như tôi ăn nói thẳng thắn quá khiến cậu khó chịu thì tôi xin lỗi nhé. Cậu là chàng trai đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, nếu có thể thì hãy tâm sự nhiều hơn với tôi nhé.”

Kỷ Nguyên cười cười: “Tôi rất sẵn lòng thưa giáo sư.”

Điện thoại của anh bắt đầu rung điên cuồng.

Giáo sư Tựu bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ là bạn gái của cậu không sẵn lòng thôi, tôi đoán đúng không nhỉ?”

Kỷ Nguyên hơi thoáng sửng sốt, không nói gì, cũng không thừa nhận —— cũng không phủ nhận.

Người điên cuồng gửi tin nhắn cho anh chính là Ứng Thư Hoán, ngày mai là sinh nhật của hắn, hắn muốn Kỷ Nguyên tới xem hắn biểu diễn mà gọi điện thoại nửa ngày cũng không thấy Kỷ Nguyên trả lời.

Kỷ Nguyên đành phải gửi cho hắn địa chỉ của mình, Ứng Thư Hoán nhắn lại rằng khoảng 15 phút nữa hắn sẽ tới nơi, Kỷ Nguyên im lặng mà cảm thán: Mười lăm phút mà tới được đây, cậu cho rằng cậu phi máy bay đến được à?

Giáo sư Tựu tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Vậy thì để lần sau chúng ta tiếp tục trò chuyện nhé, tâm sự về chuyện xưa của cậu.”

Hôm nay Kỷ Nguyên cũng đã nói rất nhiều rồi, anh chưa từng kể với bất kỳ ai về chuyện này cả —— thậm chí hồi mới xuyên qua đây, anh còn vô cùng sợ hãi phải nhớ lại phần ký ức này.

Bởi vậy nên đến thời đại phát triển như ngày nay vẫn có chỗ lợi, còn có cả nghề nghiệp chuyên đi nghe người khác tâm sự nỗi lòng luôn. Hơn nữa sau khi ký kết hợp đồng bảo mật, muốn nói gì thì nói cái nấy, càng là những bác sĩ tâm lý nổi tiếng thì lại càng kín miệng, Kỷ Nguyên vốn dĩ không cần lo lắng rằng những việc này sẽ bị người khác biết được.

Cái cảm giác khi được nói tất cả những gì mình muốn nói so với những gì anh tưởng tượng thì đúng là tốt hơn rất nhiều.

Thậm chí còn khiến anh có một loại ảo giác rằng bản thân đã đủ dũng cảm để thản nhiên đối mặt với quá khứ.

Nhưng mà bởi vì phải lập tức nhớ lại quá nhiều nên khiến cảm xúc của Kỷ Nguyên bị xao động khá nhiều, anh hơi mệt mỏi, biểu hiện cụ thể nhất là thân thể mỏi mệt, nhớ chiếc giường thân yêu và cốc sữa bò ấm áp ở nhà.

À, và cả chiếc ly pha lê ở tủ đầu giường nữa.

Mùa đông đến, mọi người có vẻ như vô cùng vội vàng, ai ai cũng bọc mình trong chiếc áo lông vũ dày cộp, vội vàng mà đi đi lại lại, tìm kiếm một nơi ấm áp để đứng.

Kỷ Nguyên mặc rất nhiều lớp áo, mùa đông vừa mới chớm mà anh đã bọc bản thân trông như một chú gấu, trên weibo còn có bài viết so sánh anh và Ứng Thư Hoán, bởi vì hai người là bạn tốt nhưng lại đối lập nhau một cách đáng sợ, người qua đường còn phải cảm thán là hai người này mà làm bạn tốt với nhau được thì đúng là thần kỳ.

Hình ảnh bên trái là Kỷ Nguyên với phong cách ăn mặc trong ba lớp ngoài ba lớp tổng sáu lớp, quần bông bonus thêm chất nhung, phối cùng đôi giày cao cổ Martin, gương mặt to bằng bàn tay vùi vào khăn quàng cổ, mùa đông đến chỉ thấy được hai con mắt lộ ra —— thậm chí anh còn đội cả mũ len. Điều không thể thiếu là trong tay luôn luôn phải có chiếc bình giữ ấm huyền thoại được tặng năm nào, mà trà anh uống cũng phải phong phú, đa dạng, không ngày nào giống ngày nào.

Hình ảnh bên phải là Ứng Thư Hoán, đông đến nhưng vẫn chỉ mặc hai lớp áo, áo lông thấp cổ phối với chiếc áo gió bên ngoài —— có đôi phi áo gió sẽ biến thành một chiếc măng tô, quần jeans có lỗ chi chít kết hợp với giày thể thao, tóm lại là cứ đồ có lỗ thì mới mặc, thứ trong tay hắn lúc nào cũng phải là máy chơi game.

Hình ảnh so sánh này thậm chí còn từng lên hot search.

Kỷ Nguyên xoa xoa mặt, vừa mới chùm khăn quàng lên mặt thì lập tức nhìn thấy một chiếc siêu xe sáng chói lóa đậu ở dưới ánh đèn đường đối diện.

Như thể người tới đang lo sợ rằng sẽ không có ai chú ý đến hắn vậy.

Ứng Thư Hoán xuống xe, trên tay hắn là một củ khoai lang nướng nóng hổi, tay còn lại thì điên cuồng vẫy vẫy về phía Kỷ Nguyên.

Sắp đến giữa đông rồi mà Ứng Thư Hoán vẫn có thể hoạt bát, vui vẻ như trước, thậm chí còn khiến Kỷ Nguyên nghi ngờ rằng phải chăng mùa xuân sắp đến rồi…

Ứng Thư Hoán đi từng bước về phía Kỷ Nguyên, sau đó nhét củ khoai lang nướng nóng hổi kia vào tay của anh: “Tôi mất có 10 đồng để mua thôi đó.”

Kỷ Nguyên: …

“5 đồng đã đủ để mua hai củ rồi đấy, cậu bị bán giá cắt cổ rồi.”

Ứng Thư Hoán sao mà có thể biết được 5 đồng đã đủ để mua hai củ khoai lang nướng chứ! Hắn cũng vừa mới biết là mấy thứ này được nướng trong một cái thùng sắt to ú ụ!

—— khoai lang nướng mà hắn từng gặp đều là loại đã được lột hết vỏ, cắt thành từng khối, sắp xếp đẹp đẽ, nằm giữa lòng chiếc đĩa trắng tinh.

Chắc là bởi vì ông chủ thấy hắn đi siêu xe nên đã cố ý chọn cho hắn củ khoai bự nhất, tăng giá lên 10 đồng.

Kỷ Nguyên giờ đã hơi đói bụng, trực tiếp đưa khoai lang nướng lên cắn một miếng, lúc ăn không để ý nên khóe miệng dính một chút bụi màu đen.

Khoai lang nướng nóng hầm hập vào tới dạ dày, tâm trạng của Kỷ Nguyên lập tức tốt hơn rất nhiều, hay nói đúng ra là, ngay khoảnh khắc Ứng Thư Hoán xuất hiện, anh đã vui hơn hẳn.

Anh cho rằng Ứng Thư Hoán có một điểm tốt vô cùng đáng quý, đó chính là: ngốc nghếch.

Bởi vì EQ của hắn vốn đã không có bao nhiêu, người nhà hắn lại nuôi hắn như nuôi một cô công chúa, thế giới của hắn lúc nào cũng chỉ có một màu hồng, do vậy nên hắn mới có thể lúc nào cũng hoạt bát, ngây thơ, tựa nàng công chúa sống trong thế giới cổ tích vậy.

Người như vậy còn có một điểm tốt nữa, đó chính là ở bên cạnh hắn, IQ sẽ bị giảm.

Một khi IQ bị giảm, chúng ta sẽ không còn suy nghĩ quá nhiều nữa, mà khi chúng ta không suy nghĩ nhiều, ắt sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ.

Tuy rằng Kỷ Nguyên biết đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng mỗi khi ở bên cạnh Ứng Thư Hoán, anh chưa bao giờ phải lo lắng hay tự hỏi về bất kỳ một vấn đề gì khác.

Bởi vì não bộ của Ứng Thư Hoán vô cùng đơn giản, nhưng vấn đề của hắn cũng rất đơn giản, hắn chỉ toàn thảo luận với Kỷ Nguyên mấy chuyện râu ria đáng yêu mà thôi.

Ứng Thư Hoán sẽ nói với anh rằng hắn cảm thấy mây trên trời trông giống kẹo bông gòn, rằng khi một đóa hoa ngả người khom lưng thì tức là nó đang nói cảm ơn, rằng mấy chiếc ô tô ở gara lúc nào cũng bận rộn tâm sự về tật xấu của chủ nhân của mình, rằng ánh dương ban mai là một thần tiên tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp.

Kỷ Nguyên giơ tay lên hứng một hạt tuyết, Ứng Thư Hoán mở miệng nói: “Sinh nhật tôi năm nào cũng có tuyết hết á, năm trước cũng có luôn.”

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy khóe miệng của Kỷ Nguyên dính chút bụi đen lúc ăn khoai lang nướng.

Ứng Thư Hoán muốn giơ tay lên giúp anh lau sạch, nhưng lại sợ động tác của mình quá lố, từ khi trải qua giáo huấn lần trước, Ứng Thư Hoán không còn dám trắng trợn, táo bạo mà theo đuổi Kỷ Nguyên nữa, hiện tại hắn chỉ dám thầm lặng mà làm việc đó thôi.

Bởi vậy nên hắn chỉ đành giơ tay lên chỉ chỉ vào miệng mình.

Kỷ Nguyên nghi hoặc mà nhìn hắn, Ứng Thư Hoán nói: “Chỗ này có anh dính chút bụi nè.”

Kỷ Nguyên theo bản năng giơ tay sờ soạng một chút, kết quả là lại khiến cho vết bẩn loang rộng hơn, trông không khác gì ria mép. Ứng Thư Hoán không chút khách khí mà cười thật to.

“Trông anh không khác gì một lão già nhỏ!” Ứng Thư Hoán ngốc nghếch nói.

Kỷ Nguyên hơi cảm thấy tức giận, anh cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy giận dữ một cách ấu trĩ như vậy, có lẽ là do mỗi khi ở bên cạnh Ứng Thư Hoán thì sẽ trở nên ngốc nghếch hơn hẳn.

Anh là một người yêu thích cái đẹp, cũng là người luôn chú ý đến vẻ ngoài của bản thân, kiếp trước khi còn đi hành quân đánh giặc, kể cả dưới tình huống xấu nhất, Kỷ Nguyên cũng sẽ kiên trì thói quen ngày nào cũng phải tắm rửa, rửa mặt.

Kỷ Nguyên lau lau vệt đen bên khóe miệng, sau đó giơ tay hung hăng mà quệt vào mặt của Ứng Thư Hoán, cười nhạo nói: “Hiện giờ cậu cũng là một lão già nhỏ thôi.”

Ứng Thư Hoán đáp: “Thế thì tốt quá, vậy có nghĩa là đến lúc anh trở thành một ông cụ, tôi vẫn đang ở bên cạnh anh.” Hắn càng nói càng có hứng: “Đến lúc đó, nhất định anh sẽ chầu trời trước tôi cho mà xem.”

Kỷ Nguyên dở khóc dở cười: “Tại sao cứ phải là tôi chầu trời trước cơ?”

Ứng Thư Hoán nghịch nghịch tay sau đó nói: “Bởi vì người ở lại sẽ luôn là người đau khổ hơn, tôi không muốn anh phải đau khổ.”

Kỷ Nguyên không ngờ lại là đáp án này, trái tim lập tức đập liên hồi.

Cái cảm giác không nói thành lời này càng ngày càng tăng lên, khiến cho đầu anh bắt đầu đau.

Dường như, trong trí nhớ của anh, cũng tồn tại một người từng nói với anh những lời tương tự như vậy.

Nhưng thật đáng buồn là, y thực sự đã đi trước anh.

Ứng Thư Hoán nói sang chuyện khác: “Ngày mai anh nhất định phải tới buổi biểu diễn của tôi đó, tôi để cho anh chỗ đẹp nhất luôn.”

Kỷ Nguyên vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác đau thương, bước chân của anh thoáng dừng lại, nhớ tới cảm xúc của mình, thình lình mở miệng nói: “Ứng Thư Hoán, cậu có còn đang theo đuổi tôi không?”

Bước chân của Ứng Thư Hoán cũng dừng lại, quay đầu nhìn anh, ánh mắt tỏ vẻ không thể nào tin nổi.

Đây là lần đầu tiên mà Kỷ Nguyên cảm thấy cô đơn như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Ứng Thư Hoán, anh chậm rãi nói: “Nếu không thì hiện giờ cậu có thể bắt đầu theo đuổi tôi.”