Chu Lị Lị cũng sửng sốt một chút, cô ta ngẩng đầu, một đôi mắt vô cùng sưng đỏ, trên mặt cũng toàn là nước mắt.

Nhìn thấy Thương Mẫn, cô ta giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, liền vội vàng kéo tay áo của cô: “Thương Mẫn, cô mau giúp tôi đi.”
“Cô làm gì vậy?” Thương Mẫn lui về sau một bước.

Chu Lị Lị xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào: “Tôi… Lưu Tử Vi hãm hại tôi, từ khi sau sự việc cái kéo, náo loạn giữa chúng ta liền chưa từng đứt đoạn.

Tôi vẫn luôn đang suy nghĩ, phải làm sao để lấy công chuộc tội, thời điểm tranh tài hôm nay, tôi cắt hỏng tác phẩm dự thi của cô ta…”

“Cái gì?” Thương Mẫn kinh sợ.

“Cô ta không tiến vào vòng thứ ba, hiện tại, việc này đã náo loạn đến chỗ tổng giám Mạc, Thương Mẫn, nhất định cô phải giúp tôi một chút, tôi là giận dữ nên mới có thể làm như vậy, cô không biết, người như cô ta, mặt ngoài là bạn bè với tôi, coi như bởi vì tôi là phụ tá của cô ta, cho tới bây giờ cô ta đều không cho tôi sắc mặt tốt, coi tôi như người hầu mà sai sử, sau khi cô ta hãm hại tôi, một chút áy náy đều không có, còn uy hiếp tôi, nói là nếu như tôi dám nói linh tinh, thì sẽ khiến cho tôi không thể ở lại Đạt Phan được nữa, tôi thật sự… Tôi thật sự bị bức ép đến mức nóng nảy…”
“Cô hủy tác phẩm của cô ta, đã coi như là hủy tiền đồ của cô ta.” Thương Mẫn nhíu lông mày: “Cô cũng biết, lấy được tư cách dự thi ở Milan rất không dễ dàng, hiện tại náo loạn thành như vậy, cô ta không ghi hận cô mới là lạ chứ.”
“Tôi biết.” Chu Lị Lị khóc: “Cho nên tôi chỉ có thể đi cầu xin cô giúp đỡ tôi.”
Chu Lị Lị nói liền muốn quỳ xuống: “Cô giúp tôi đi, tổng giám Mạc nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, nếu như sắp xếp tội danh nào đó cho tôi, đưa tôi ngồi tù, nửa đời sau của tôi sẽ xong.

“Tôi có thể giúp cô như thế nào chứ?” Thương Mẫn không rõ ý tứ của cô ta: “Tôi chỉ là một thực tập sinh, tự thân cũng khó bảo đảm.”
Thương Mẫn đỡ cô ta lên, nhìn khu nghỉ ngơi phía sau: “Đi ngồi nghỉ một lát đi, hiện tại cô vừa khóc vừa quỳ ở đây, ai không biết, còn tưởng rằng tôi làm gì với cô đâu.”
Nói xong, cô dẫn đầu đi qua, ngồi ở trên ghế sa lon, tự nhiên hào phóng.

Mà so sánh ra, Chu Lị Lị liền lộ ra vẻ câu nệ hơn rất nhiều.

“Thương Mẫn.” Chu Lị Lị cẩn thận từng li từng tí đến bên cạnh cô, nức nở: “Tôi biết, cô không giống với chúng tôi, chắc chắn cô có thể bảo đảm cho tôi, thật ra tôi không cầu gì cả, chỉ cầu mong có thể bình yên vượt qua mấy ngày này ở Milan, chờ trở về nước, tôi sẽ chủ động từ chức, sẽ không còn xuất hiện ở bên trong tầm mắt của cô.


Thương Mẫn cười cười, sửa sang mái tóc tán loạn của mình.

“Vậy cô muốn làm gì?” Cô hỏi cô ta: “Cô cảm thấy, tôi có thể giúp cô như thế nào?”
Chu Lị Lị do dự một chút, cô ta nhìn xung quanh một chút, xác định không có người khác, tồi rất tha thiết nhìn về phía Thương Mẫn: “Cô đi xin, điều chỉnh tôi từ bên cạnh Lưu Tử Vi rời đi, hiện tại chỉ có như vậy, chắc chắn tôi không thể ở bên cạnh cô ta được.”
Thương Mẫn nhíu mày.

“Điều đi… Điều đi bên nào?”
“Đương nhiên là đến cạnh cô.” Chu Lị Lị vội vàng nói, hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn chuyện cười của tôi, sẽ không có ai nguyện ý thu lưu tôi.

Tôi làm những chuyện này, cũng là vì trút giận cho cô mà, hiện tại Lưu Tử Vi bị đào thải, rốt cuộc không thể càn rỡ nổi, cô thiếu đi một đối thủ cạnh tranh, điều này đối với cô cũng có chỗ tốt không phải sao?”

“Đúng là tôi và Lưu Tử Vi trước nay không hợp, nhưng, dù nói thế nào, cô ta cũng là nhà thiết kế của Đạt Phan, chúng tôi là đồng môn, ngày sau, bất kể là ai được thưởng, đều mang lại vinh dự cho Đạt Phan, cô khiến Đạt Phan tổn thất một Đại tướng, kéo tỷ số thắng của chúng tôi xuống, cô cảm thấy, tôi hẳn là nên cảm tạ cô?” Thương Mẫn xem thường.

Chu Lị Lị sửng sốt.

“Thế nhưng, không phải trước đây cô nói, cô nhìn biểu hiện của tôi sao?” Ý tứ của cô, không phải là trả thù Lưu Tử Vi sao?
“Biểu hiện mà tôi nói, là hi vọng cô có thể ngăn cản Lưu Tử Vi tiếp tục giở trò xấu, không nói để chính cô đi giở trò xấu.” Thương Mẫn bất đắc dĩ cười cười: “Lại nói, chính tôi có thực lực gì, trong lòng tôi rất rõ ràng, Lưu Tử Vi chưa hẳn có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của tôi.”
Chu Lị Lị ngơ ngác, hoàn toàn không kịp phản ứng từ trong lời nói của Thương Mẫn..