*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cô, cô không chịu giúp tôi?” Giọng nói của Chu Lị Lị run run: “Những chuyện này tôi đã làm, cô nói ý của cô không phải như vậy, đây không phải là đang lừa tôi sao?”
“Không phải không giúp, mà là không giúp được.” Thương Mẫn rất ngay thẳng nói với cô ta: “Tôi có trợ lý, đã không còn vị trí trống.”
“Tô Huệ Phi thì tính là gì chứ?” Chu Lị Lị gấp gáp: “Cô ta làm việc sơ ý chủ quan cũng không biết quy tắc, nếu không phải bởi vì là bạn bè với cô, danh sách đến Milan lần này làm sao tới phiên cô ta.”
Chu Lị Lị lôi kéo góc áo của Thương Mẫn: “Thương Mẫn, cô ta không làm chuyện gì sai, coi như không làm trợ lý cho cô, cô ta cũng có thể tiếp tục ở tại Milan, coi như đến du lịch một chuyến, nhưng tôi thì không giống, nếu như cô không giúp tôi, tôi có mạng để trở về hay không vẫn còn là ẩn số.

Thương Mẫn, tôi van xin cô.”

đồ ăn đóng gói cho Thương Mẫn, nghe lời nói của Chu Lị Lị cùng Thương Mẫn, cô bất đắc dĩ thở dài, lập tức đỏ mắt.

“Ngài làm sao vậy?” Trên hành lang, một công nhân vệ sinh có tuổi ngã nhào trên đất, Tô Huệ Phi thả cái rương trên tay xuống, vội vàng đi tới.

Công nhân vệ sinh nhìn có vẻ là người địa phương ở Ý, bà ta ngồi dưới đất, che lấy chân bị thương, trong miệng lẩm bẩm một ngôn ngữ Tô Huệ Phi nghe không hiểu.


Tô Huệ Phi một mặt ngơ ngác: “Ngài bị thương sao? Tôi đỡ ngài.” Tô Huệ Phi dựa trực giác vào mình liền muốn đỡ bà ta.

“Plese…” Công nhân vệ sinh thấy Tô Huệ Phi không hiểu ý của bà ta, đổi thành tiếng Anh: “Canyouhelpmetorest? ( Có thể dìu tôi xuống dưới nghỉ ngơi hay không?)”
Tô Huệ Phi vẫn đầu đầy dấu hỏi chấm.

Đây không phải làm khó cô sao? Cô là một học tra tiêu chuẩn, đến cả tiếng Anh cấp bốn đều chỉ miễn cưỡng thi đậu, những lời này, viết ở trong sách vở cô còn nhận biết, từ trong miệng người khác nói, từ vựng của cô liền không đủ dùng.

“Xin lỗi, tôi là người Nước R.” Tô Huệ Phi giải thích, cô làm bộ muốn đứng dậy, thế nhưng, công nhân vệ sinh lại bắt lại tay áo của cô, khí lực lớn đến mức hình như sợ cô chạy mất.

“Ngài không cần lo lắng, tôi sẽ không đi, hiện tại tôi liền đi tìm người hỗ trợ.” Tô Huệ Phi cầm lấy y phục của mình, ý đồ tránh bà ta cầm chặt.


“Plese…” Trong miệng của bà công nhân vệ sinh miệng còn đang lẩm bẩm, vẫn luôn lôi kéo cánh tay của cô.

Tô Huệ Phi đối mặt với bà ta, ánh mắt của bà ta đục ngầu, trên mặt dường như vì bị thương mà đau đớn khó nhịn, thế nhưng, dưới tình huống như vậy, khí lực của bàn tay bà ta lại không hề buông lỏng một chút, dù là một người trẻ tuổi như Tô Huệ Phi cũng không thể kéo tay áo của mình ra khỏi tay của bà ta.

Kỳ quái…
“Ngài nhẫn nại một chút, tôi sẽ lập tức liền gọi người tới.” Tô Huệ Phi phí sức lực chín trâu hai hổ mới tránh thoát được khỏi sự trói buộc của bà ta, nhấc rương lên bước nhanh: “Ngài không nên động đậy, rất nhanh tôi sẽ quay lại.”
Bà lão lại ngã xuống đất, kêu lên ai da, dáng vẻ đau đớn khiến Tô Huệ Phi không đành lòng, cô dừng bước.

Thấy cô dừng lại, bà lão còn nói gì đó, trong tay còn làm lấy thủ thế, Tô Huệ Phi thật sự không nghe hiểu, đành phải tạm thời để bà ta ở chỗ này, tự mình rời đi.

Trong hội trường có không ít nhân viên công tác hiểu tiếng R, Tô Huệ Phi bắt lấy một người trong đó, nói rõ nguyên do với bọn họ, mấy người vội vàng đuổi đến hành lang.

“Chính là ở đây, bà ấy bị thương rất nghiêm trọng.” Tô Huệ Phi chạy đến, lần nữa quay về nơi lúc nãy.

Thế nhưng, từ góc rẽ đi tới, bà lão và xe đẩy nhỏ đã không thấy, bên trên hành lang trống rỗng, làm gì còn bóng người nào..