Nửa người trên của Hoàng Trường Minh nghiêng về phía cô, tưa như bị bao phủ toàn bộ.


Lam Ngọc Anh lắc đầu, “Không có gì.


Ánh mắt sắc bén của anh vẫn nhìn thẳng như cũ.


Lam Ngọc Anh bị nhìn chăm chăm đến nổi da gà, mỗi lần như vậy, đều giống như tất cả tâm tình có thể bị người ta nhìn ra được, CÔ đành phải lên tiếng nói lại lần nữa, phối hợp với tay xoa xoa vai cổ, “Ngồi hơi lâu nên có chút mệt mỏi..." “Đợi chút nữa còn mệt hơn." Hoàng Trường Minh phun ra một câu.
“Vì sao?” Lam Ngọc Anh chớp måt.


Hoàng Trường Minh không nói, nhưng ánh mắt rất mờ ám.


Lam Ngọc Anh hiểu ra thì lập tức đỏ mặt, hối hận vì mình đã hỏi vì sao.


Trong tầm mắt, Phan Duy đã kéo va li đến, đang vòng qua xe mở cốp xe, trái tim cô đập rộn ràng, bỗng nhiên rất muốn ngồi ở trên máy bay thêm mấy tiếng đồng hồ nữa.


Tới khách sạn đã đặt trước, Phan Duy đưa bọn họ đến cửa phòng.


Nhìn hai người bọn họ, lễ tân đã sắp xếp cho hai người một căn phòng cho vợ chồng, trên chiếc giường lớn màu trắng còn được trải đầy cánh hoa hồng.


Màu đỏ kia quá nóng bỏng, Lam Ngọc Anh giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.


Phần eo bị xiết lấy, Hoàng Trường Minh dựa sát vào, “Cùng tắm chứ?" “Đừng!” Lam Ngọc Anh hoảng hốt không ngừng đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, " Anh tắm trước đi

Hoàng Trường Minh không tiếp tục trêu chọc cô, đi vào phòng tắm.



Lam Ngọc Anh đứng ở bên cửa sổ sát đất, ánh đèn phản chiếu lên phía trên bóng dáng cô, sau lưng là chiếc giường lớn trải cánh hoa hồng màu đỏ, tiếng nước ào ào truyền đến, cô gần như suýt chút nữa thì hiểu nhầm bọn họ là người yêu tới hưởng tuần trăng mật.


Đến phiên cô đi vào tắm, vừa mới xối nước chưa bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Còn bao lâu nữa?"

Lam Ngọc Anh cắn môi, "Sắp...


Nếu có thể, thật ra cô còn muốn tắm lâu hơn một lát nữa.


Lặn lội đường xa thật sự rất mệt mỏi, thật sự có chút cảm giác ăn không tiêu và cả vận động tiêu hao thể lực.


Bên ngoài phòng tắm đã không còn tiếng động, Lam Ngọc Anh cho rằng anh đã đi rồi, khi đang xoa sữa tắm lên người, cửa kêu "Tách” một tiếng rồi bị đẩy ra.


Thân thể cao lớn của Hoàng Trường Minh trực tiếp bước vào.


Mái tóc ngắn còn chưa kịp khô đã lại ướt lần nữa, từng dúm từng dúm rũ ở trên trán, làm khuôn mặt anh càng thêm mạnh mẽ bá đạo.
“Anh......


Lam Ngọc Anh bị anh đè ở trên tường.


Cả người cô đều cứng lại, tiếng nói vừa phát ra lập tức im bặt ở trong không khí nóng bỏng của phòng tắm.…......


Buổi sáng ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh mơ màng cảm thấy người bên cạnh rời giường.



Mơ mơ màng màng hơi hi mắt ra, Hoàng Trường Minh đã thay bộ vest đứng trước gương đeo cà vạt, cô không thể không cảm thán thể lực anh rất biến thái, khi tiếng bước chân xa dần, cô không thể chống đỡ nổi nữa mà tiếp tục hôn mê.


Cho đến khi cô mở mắt ra lần nữa, ngoài cửa sổđã trải đầy ánh hoàng hôn.


Có một bóng người ngồi ở cuối đuôi giường, hơi tựa lưng, có vẻ thân hình càng thêm cao lớn hơn, đường nét khuôn mặt sâu sắc khiến người ta mất hồn.
“Tỉnh ngủ chưa?" Hoàng Trường

Minh nhếch môi hỏi.


Nhận ra anh vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, Lam Ngọc Anh lăn long lóc bỏ dậy,“Tỉnh rồi!”

Vuốt mái tóc dài, cô có chút ảo não cũng có chút lúng túng, vậy mà mình lại ngủ suốt cả một ngày.
“Tắm rửa một chút đi, tôi đưa em ra ngoài dạo.” Hoàng Trường Minh bị dáng vẻ ngu đần của cô chọc cười, dặn dò.


Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt, có chút ngây ngốc.


Hoàng Trường Minh duỗi tay sờ cổ áo sơmi, thong thả ung dung cởi hai nút áo, lộ ra xương quai xanh hơi hơi nhô lên, “Không muốn đi dạo, cũng có thể ở trong phòng.
“Muốn!” Lam Ngọc Anh lập tức bùng tỉnh, vội vàng gật đầu không ngừng.
“Bây giờ tôi đi tắm ngay!

LúcLam Ngọc Anh đóng cửa phòng tắm lại, còn cố ý cảnh giác quay đầu nhìn xem anh có đuổi theo hay không.


Khi Lam Ngọc Anh đi ra, phát hiện trên giường có thêm bộ quân áo mới.


Lần này cô đi vội vàng, ngoại trừ một cái túi xách thì không có cái gì khác, ra trận hoàn toàn thoải mái, vừa rồi khi tắm còn có chút buồn rầu tắm xong phải mặc cái gì, không ngờ anh lại đã chuẩn bị hết tất cả.



Vẫn từ trong ra ngoài, cẩn thận đến ngay cả hai mảnh nhỏ mặc trên người cũng có.


Thay quần áo xong, Hoàng

Trường Minh đưa cô xuống nhà ăn ở tầng một khách sạn dùng cơm.


Bởi vì đều là kiểu Tây, đồ ăn được đưa lên rất nhanh, Lam Ngọc Anh vừa cầm nĩa, Hoàng Trường Minh ở đối diện cô làm như lơ đãng nhìn cô một cái, “Kích cỡ có vừa người không?” “Ừm....
Lam Ngọc Anh gật đầu.


Sau đó, Hoàng Trường Minh ngó đầu sang bên cô quan sát.


Lam Ngọc Anh cho rằng anh có điều gì muốn nói, cũng ghé sát vào phía trước vào chút, ai ngờ nhận được lại là câu nói lười nhác, “Tối hôm qua tôi sờ một chút, cảm giác kích cỡ hình như lớn hơn.” ” Cô bị nghẹn bánh mì trong miệng.


Mặt còn đỏ hơn cả cà chua trong đĩa, luống cuống tay chân.


Tuy rằng xung quanh phần lớn là người nước ngoài, mặc dù là nghe thấy cũng sẽ không hiểu gì, nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu lên.


Lúc này Phan Duy chạy lại đây, trong tay cầm thứ gì đó, "Cô Lam, dao quân dụng của cô!” “A, tôi còn tưởng rằng anh vứt mất!” Lam Ngọc Anh vội đưa hai tay lên nhận, nói tiếng cảm ơn.


Cô nhìn thoáng qua Hoàng Trường Minh ở đối diện theo bản năng, thấy động tác anh như đang chuyên chú cắt thịt bò bít tết động tác, cúi đầu kéo túi xách ra, cần thận đặt dao vào trong túi một lần nữa.


Sau khi kéo khoá kéo lên, Hoàng Trường Minh ở đối diện đột nhiên đứng lên.


Lam Ngọc Anh cũng không dám ăn, tiếp vội đứng lên theo.


Tuy rằng nói là muốn đưa cô ra ngoài đi dạo, nhưng xe vẫn luôn không dừng lại, vẫn chạy dọc theo quảng trường náo nhiệt, lang thang không có mục tiêu.



Khuỷu tay Hoàng Trường Minh đặt ở trên kính cửa sổ, kẹp điều thuốc, thỉnh thoảng hút một ngụm rồi nhả khói ra, đôi mắt sâu thẳm tập trung nhìn ta ngoài cửa sổ xe, bỗng dưng, anh dập tắt thuốc, nói tài xế dừng xe.


Lam Ngọc Anh và anh xuống xe, trực tiếp đi vào một cửa hàng xa hoa.


Cô nhìn nhìn nhãn hiệu tương đổi nổi tiếng trong mấy năm nay, tuy rằng cô không hiểu rõ lắm, nhưng đã nhìn thấy ở trên người Lam Ngọc Thiên không chỉ một lần.


Lấy trang sức là chủ, trên quầy hàng bày biện rực rỡ muôn màu, một chiếc thuần bạc chín hai năm cũng phải hơn một triệu, có thể tưởng tượng ra giá cả khi được khảm kim cương.


Hoàng Trường Minh nhét một tay vào trong túi quần, đi phía trước, “Xem xem cái nào đẹp hơn.” “Đều khá đẹp!” Lam Ngọc Anh trả lời rất đúng trọng tâm.


Hoàng Trường Minh đi xung quanh quầy hàng một vòng, ngừng lại ở quầy hàng cuối cùng, ngón tay thon chỉ vào sợi dây chuyền hình mặt chìa khóa, phía trên được khảm từng viên kim cương vụn, lóe lên dưới ánh đèn khiến người ta chói måt.


Anh xoay người hỏi cô, “Cái này em cảm thấy thế nào?” "Ừm, khá đẹp!” Lam Ngọc Anh vẫn trả lời rất đúng trọng tâm như cũ.


Sau đó, cô nhìn thấy Hoắc Trường Thâm dùng tiếng An rất chuẩn nói với nhân viên cửa hàng đóng gói lại.


Lâm Ngọc Anh không suy nghĩ nhiều, cho tới khi anh đưa chiếc hộp qua, vội vàng lắc đầu, "Tôi không cần!” “Sao lại không cần, không phải vừa rồi còn nói khá đẹp sao?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
"Là khá đẹp, nhưng mà....
tôi thật không cần!” Lam Ngọc Anh vẫn lắc đầu, giống như nó củ khoai lang phỏng tay không dám nhận lấy.


Sắc mặt Hoàng Trường Minh dần dần trầm xuống.
“Em chắc chắn?”

Lam Ngọc Anh vừa mới gật đầu, giây tiếp theo cô há to miệng, "Anh

Ngay cảmắt anh cũng không chớp một cái, lập tức ném vào thùng rác.



.