Hắn coi như đã hiểu một phần về con người cô.

Một đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã có sự thân cận tự nhiên đối với những người mang cùng dòng máu, là bố mẹ mình.

Phải khiến cô thất vọng đến thế nào, thì đưa trẻ nho nhỏ đó mới có thể dần dần xa cách.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một Tô Thanh Tâm nho nhỏ bị người ta dùng bạo lực lạnh để đối xử, sống trong sự xa cách và cô độc ngay trong ngôi nhà của mình, chỉ hận không thể giống như trong tiểu thuyết xuyên không về quá khứ ôm cô trong lòng an ủi.
“Vất vả cho em rồi.”
Trong quá khứ, gần như tất cả mọi người đều có thiện cảm với chị gái hơn cô, bao gồm cả bố mẹ, nên đối xử bên trọng bên khinh cũng không có gì quá kì lạ.
“Không sao, cũng đã qua rồi.

Chị Dương lúc này cũng khiến người khác có thiện cảm hơn tôi, nên mọi người đều cho rằng chị ấy luôn làm đúng.

Ngày trước chính tôi cũng nghĩ như vậy, luôn cho rằng mình có lỗi với chị ấy.

Mà đừng nói là tôi, anh cũng như vậy còn gì?”
Không chỉ như vậy, hắn còn là điển hình của loại người vì người này mà làm tổn thương người khác.
Dương là ánh trăng sáng, là nữ thần trong lòng hắn, tất nhiên Dương không sai.

Mà nếu vậy chắc chắn phải tìm ra một người sai.

Người trùng hợp tình cờ xuất hiện là Tâm, không tránh khỏi kiếp sống bị mang ra làm con dê trói trên tế đàn.
Cẩn thận ngẫm lại, sẽ thấy rất nhiều chi tiết vô lý, nhưng chính hắn bị sự thánh thiện giả tạo của Dương lừa gạt, bị thứ hắn cho là tình yêu đầu tiên che mờ mắt, không phân rõ thực hư đúng sai.
“Đúng vậy.

Đây đúng là lỗi của anh, anh sai, anh nhận.

Hồi đó nếu anh cẩn thận suy xét một chút thôi thì đã không khiến em phải chịu nhiều thiệt thòi, khổ sở.”
Hồng đã từng nói với cô, tất cả mọi người đều bị vỏ bọc vô hại của Dương lừa gạt, đến cuối cùng, chị ta mới chính là người duy nhất chưa từng chịu thiệt, mỉm cười đắc ý xoay mọi người như chong chóng.
Lúc nghe được những lời đó, cô còn trách Hồng nói lung tung.

Bây giờ xem ra, cô ấy mới chính là người sáng suốt nhìn rõ mọi chuyện.

Còn cô đúng là người trong cuộc u mê, chẳng nhìn thấy thứ gì.

“Ngày đó anh nghĩ rằng tất cả mọi chuyện chị ấy nói ra đều đúng, luôn luôn nghi ngờ tôi.

Tôi tới trại giam thăm chị ấy thì anh trách tôi bắt nạt chị ấy, tôi chẳng làm gì cũng bị anh nói là âm thầm ám hại người khác.

Thực ra trong lòng tôi lúc đó rất oán hận anh, vì anh không tin tôi…”
Ngày đó hắn nghe rất nhiều lời nói có tính ám chỉ và dẫn dắt của Dương, cố ý vô tình nghĩ xấu về cô, hết lần này đến lần khác hiểu lầm.
Tới khi hắn đã đem lòng yêu cô rồi, còn không nhìn rõ lòng mình, sau khi nhìn rõ lòng mình lại không dám thừa nhận.

Chung quy cũng là vì chính hắn đã làm tổn thương cô quá nhiều.
“Anh xin lỗi, là tại anh không suy xét cẩn thận, đã làm tổn thương em…”
Chuyện đã qua quá lâu rồi, cô cũng không muốn nhắc tới ai đúng ai sai, hay là ai có lỗi với ai làm gì nữa, chỉ thở dài nói với hắn:
“Tôi đã không còn trách anh từ lâu rồi.

Ngày đó là anh đứng về phía chị Dương mà suy nghĩ, bây giờ nếu anh đứng về phía tôi, chẳng phải tất cả những gì người khác nói anh đều không quan tâm sao? Tổn thương cũng chỉ là chuyện trong quá khứ, tôi không trách anh, anh còn trách bản thân như vậy làm gì.”
Hai người cùng lúc buông bát đũa, cô chủ động đứng dậy dọn dẹp, cũng muốn cắt đứt chủ đề nói chuyện ở đây.
Thấy cô đứng dậy thu gọn bát đũa lại, hắn nói:
“Không cần đâu, để anh tự làm được rồi.”
Đáp lại hắn là cái lắc đầu của cô:
“Làm sao có thể như vậy được.

Anh đã nấu cơm rồi, tôi chỉ việc ngồi ăn, làm gì có lý nào lại bắt anh rửa bát nữa.

Cứ để tôi rửa đi,”
Hắn vẫn nhất quyết ngăn động tác của cô.
“Để anh rửa.

Em ra ngoài ngồi nghỉ đi, đêm qua trông người bệnh qua đêm, hôm nay mệt mỏi như vậy, anh cũng chẳng làm nổi những chuyện như bắt em rửa bát.”
Thấy rằng mình không thề làm hắn lay chuyển suy nghĩ được, cô đành buông tay để hắn ở lại với đống bát đũa, còn chính mình thì đi ra ngoài.

Lần nữa ngồi trên ghế sofa, cô nghĩ đã tới lúc mình cần nghiêm túc suy nghĩ xem thời gian sắp tới nên đi theo hướng nào.
Ở lại đây đương nhiên là không thể, sắp ly hôn rồi, làm sao có thể ở chung nhà với chồng cũ nữa.

Về thị trấn Thanh Hà thì quá xa.


Giải pháp tốt nhất có lẽ là thuê hoặc mua một ngôi nhà nho nhỏ trong thành phố, cũng tiện đi lại với những người thân thiết.
Đợi hắn rửa xong bát đũa, lau tay đi ra ngoài, cô chủ động nhắc tới chuyện này.
“Chúng ta dù sao cũng sắp ly hôn rồi, cứ ở chung với nhau dưới một mái nhà thế này cũng có phần không thích hợp.”
Cho dù hắn một vạn phần không muốn, nhưng vẫn phải đối mặt với việc ly hôn.

Vì cô muốn vậy.
Hắn đưa mắt nhìn cô, ý bảo anh đang nghe, em có thể nói tiếp.
“Căn biệt thự này đứng tên anh, cũng là tài sản trước hôn nhân, tôi ở đây lại càng không thích hợp.

Nên tôi đang nghĩ, tôi sẽ dọn ra khỏi đây.

Thật ra lần trước đã tính nói với anh rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Chắc anh cũng thấy tôi đã mang hết quần áo đồ đạc ra khách sạn rồi đúng không?”
Thực ra cô nói với hắn như thế này cũng chỉ là hình thức, vì trên thực tế đồ đạc của cô đã được rời ra khách sạn từ lâu rồi.
Hắn gật đầu.
“Anh biết.

Đồ đạc của em đều đang ở khách sạn.

Vậy em đã nghĩ sau khi chuyển ra ngoài sẽ đi đâu và làm gì chưa?”
Cô nghĩ rất cặn kẽ, muốn cho chính mình một khởi đầu mới.
“Tôi đang tính sẽ mua hoặc thuê một ngôi nhà nhỏ, chỉ cần đủ để ở là được rồi, không cần quá rộng rãi.

Một người ở, quá rộng sẽ thấy trống trải, cô đơn.”
Đó cũng chính là cảm giác của cô khi ở trong căn biệt thự này.

Trong quá khứ, rất nhiều đêm cô thức dậy trên chiếc giường to rộng chỉ có một mình, cả ngôi nhà to lớn nhưng thiếu vắng hơi người vô cùng lạnh lẽo.

Cô rất không muốn sống một cuộc sống như vậy.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Thật ra thì cũng không cần như vậy.


Em là vợ của anh, anh không thể để em ra đi tay trắng được.

Không phù hợp với thân phận của em… Thế này đi, chúng ta rời xa nhau, lỗi lầm là ở anh, nguyên nhân là do anh, ngôi nhà này anh cũng không ở nhiều, phần lớn thời gian là em ở đây, thì để lại cho em.

Như vậy em cũng quen thuộc với hoàn cảnh sống hơn.”
Cô lắc đầu, làm sao có thể nhận nhà của hắn được.
“Không thể được, tôi không nhận đâu, là nhà của anh mà…”
Ngắt lời cô, hắn nói:
“Coi như để anh không phải mang tiếng là đuổi vợ cũ ra khỏi nhà tay trắng đi, có được không?”
Nhưng cô vẫn có điều cần suy nghĩ:
“Nhưng nếu tôi ở đây thì anh sẽ ở đâu? Đâu thể bắt anh đi ra khách sạn ở được…”
Nếu cô dọn về đây, mà hắn lại ra khách sạn, thì chẳng khác gì đổi chỗ cho nhau.

Cô lại trở thành tu hú chiếm tổ chim khách, đuổi chồng cũ ra khỏi nhà của chính hắn.
Hắn mỉm cười nhìn cô:
“Em đang lo lắng cho anh đấy à? Đừng lo, anh vẫn còn nhà cũ bên kia.

Ông nội đã đi rồi, anh không thể để nhà cũ đó trở thành ngôi nhà không có chủ nhân.”
Căn biệt thự được hắn gọi là nhà cũ đó, tượng trưng cho thân phận.

Chẳng có quy định gì cụ thể, nhưng người đứng đầu nhà họ Tô thường sẽ ở trong đó.

Hắn đã nhận lấy gánh nặng trên vai, thì chuyển về đó cũng là chuyện bình thường.
Nếu như cuộc hôn nhân này không rạn vỡ, chưa biết chừng hắn sẽ ở lại đây cùng cô.

Nhưng cô đã nhất quyết ly hôn, thì hắn sẽ trở về nơi mà hắn nên ở.
“Vậy cũng tốt, anh ở đó nhiều việc thuận lợi hơn.”
Đã nói như vậy, tức là đồng ý với lời của hắn.

Hắn đứng dậy kéo tay cô, quyết định bắt tay vào thực hiện ngay.

Ít nhất cũng ra khách sạn chuyển đồ đạc của cô trở lại nhà cái đã.
“Cần gì phải vội vàng như vậy?”
Cô không hiểu sao hắn phải vội vàng chuyển đồ như vậy, giống như sợ cô đổi ý.

Hắn cười nói với cô:
“Đã quyết định như vậy thì dọn đồ về sớm đi, em không muốn coi phòng khách sạn là nơi kí gửi đồ đạc chứ.


Thời gian này chịu khó ở chung nhà với anh một chút.”
Nói là làm, chẳng bao lâu sau, hai người đã xuất hiện trong phòng khách sạn.
Hắn bận rộn giúp cô sắp xếp lại đồ đạc, rồi hai tay kéo hai valy đi xuống dưới, giúp cô làm thủ tục check out.
“Chào cô, tôi muốn trả phòng.”
Lễ tân khách sạn vẫn là người hôm trước hắn đã gặp, rất lịch sự mỉm cười với hắn, hỏi:
“Xin hỏi hai người muốn trả một phòng hay là cả hai phòng ạ?”
Câu hỏi khiến cô hơi ngơ ngác, theo bản năng nhìn về phía hắn, chờ câu giải thích.

Còn hắn thì đã nhớ ra mình có thuê một phòng ngay bên cạnh phòng cô, hôm đó đi quá vội vàng nên chưa kịp trả phòng.
Hắn ho một tiếng, gượng gạo:
“Trả cả hai phòng, chúng tôi đã cãi nhau xong rồi, không muốn ở khách sạn nữa.”
Lễ tân khách sạn bật cười, giúp hai người làm thủ tục, thanh toán, sau đó khi hai người rời đi còn gọi với theo:
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Khuôn mặt của hắn biểu cảm khá kì lạ, có vẻ như là mất tự nhiên.

Cô không hiểu hôm đó hắn đã bịa ra chuyện gì làm cho lễ tân khách sạn nhớ mãi không quên hai người như vậy, nhưng thấy hắn có vẻ không muốn chia sẻ nên cũng không hỏi gì.
“Vừa ý anh rồi chứ? Bây giờ tôi có thể về ngủ được chưa?”
Hắn vội vàng gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đưa cô trở về nhà, giúp cô xách đồ lên phòng, trước khi ra khỏi phòng còn cẩn thận giúp cô đóng cửa lại.
“Em nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền em nữa.”
Đợi hắn ra ngoài rồi, cô thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, ngả người nằm ra giường.
Nằm một lúc lâu vẫn không ngủ được, cô đứng dậy, lôi điện thoại từ trong túi xách ra.

Lướt web được một lúc lại bắt đầu lo lắng cho Hồng.

Không biết cô ấy ở bệnh viện với tên đàn ông bị cô ấy gọi là “sói đuôi to” ấy có ổn không.
Cô mở nhật kí cuộc gọi, chọn số của Hồng, gọi qua.

Chuông reo rất lâu nhưng không có người nhấc máy.
“Không phải cậu ấy lại bận gì chứ?”
Đợi thêm vài phút nữa, cô lại lần nữa chọn gọi đi.

Lần này sau khi chuông reo rất lâu, thì cuối cùng cũng có người nhấc máy.

Nhưng giọng nói vang lên bên kia đầu dây không phải giọng nói của Hồng.
Là giọng một người đàn ông.
Sói đuôi to ôm cái đuôi chạy tới chạy lui, chạy tới nghe điện thoại, nói một câu:
“Alo.”.