Liên quan đến mẹ của Huy? Cô và bà Phương tiếp xúc với nhau không nhiều, đa phần chỉ là ở nhà họ Lục, hoặc tình cờ lướt qua nhau ở bên ngoài.

Số câu từng nói với nhau, chắc có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lấy đâu ra chuyện có thể giấu cậu ta được chứ.
“Tôi cũng ít khi gặp mẹ của cậu, lần nào gặp cũng là trước mặt mọi người, về cơ bản thì không có gì giấu cậu cả.

Mà sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Huy đưa mắt liếc nhìn đống ảnh lộn xộn trên bàn, thở dài, có lẽ chỉ là tình cờ đứng chung một khung hình thôi, chính cô còn không nhận ra sự tồn tại của mẹ cậu ta cũng nên.

Chắc không có chuyện cô đã biết mẹ cậu ta có quan hệ mập mờ với đàn ông mà còn giấu giùm đâu.
Phải, thời gian gần đây cậu ta nhận thấy mẹ mình có nhiều biểu hiện kì quái, ăn mặc sang chảnh hẳn lên, lúc nào cũng thấy trang điểm kĩ càng, chăm đi spa thẩm mĩ.

Đặc biệt là chi tiêu, mức chi tiêu tăng tới gấp rưỡi gần gấp đôi khoảng thời gian trước đó.
Cho rằng nhất định có gì đó không bình thường, cậu ta thuê người điều tra, mới phát hiện ra mẹ mình gần đây đã sa vào tình yêu cuồng nhiệt với một gã đàn ông vô công rồi nghề.
“Không có gì, tôi chỉ hỏi như vậy thôi.”
Gọi cho cô là muốn hỏi tại sao hai người phụ nữ đáng ra không hề có liên hệ gì với nhau lại cùng xuất hiện trong một tấm hình.

Nhưng sau khi thấy thái độ của cô, sự “vô tội” đó không phải là giả, nên chắc rằng bức ảnh đó chỉ là tình cờ mà thôi.
Cô thở phù một tiếng.
“Tôi còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi vu vơ thôi mà giọng điệu của cậu nghiêm trọng thế.”
Lúc này Huy mới cười cười, cậu ta đi ra phía cửa sổ, đẩy tấm rèm vải dày nặng sang một bên.

Ngay lập tức, ánh sáng mặt trời lọt vào căn phòng.
“Chỉ là lâu rồi không nói chuyện với chị, nên gọi điện nói vài câu thôi.

Không phải chúng ta là bạn bè sao? Chị còn chẳng bao giờ chủ động liên hệ với tôi cả, cẩn thận, nếu không giữ thì sẽ có nguy cơ mất đi người bạn tuyệt vời là tôi đấy.”
Sự chú ý của cô được cậu ta thành công chuyển sang chủ đề khác, cô cũng bật cười, nói:
“Tôi biết tính cậu mà, cậu chỉ nói vậy thôi, nhưng đối với bạn bè vẫn rất mềm lòng.


Cậu sẽ không bỏ rơi tôi đâu.”
Huy giống như đang thở dài bất lực, cam chịu số phận để bị cô bắt nạt vậy.
“Haiz, tôi đã biết trước rồi mà, tiếp xúc gần một chút là chị trèo lên đầu tôi ngay.

Con gái bọn chị giỏi thật đấy, chỉ một thời gian ngắn mà đã thu phục được đàn ông bọn tôi từ ngựa hoang đứt cương thành ngoan như cún con.”
Làm gì khoa trương đến như vậy, chỉ là vì cô coi cậu ta là một người bạn tốt, sẽ không so đo dăm ba chuyện vớ vẩn với cô mà thôi.
Mà thực tế chứng minh, cho dù thế nào, thì bất kì lúc nào cô cần cậu ta, cậu ta cũng đều có mặt không chút do dự.

Đây không phải là tiêu chuẩn của người bạn tốt thì như thế nào mới là bạn tốt?
“Được rồi được rồi tôi sai rồi, tôi nhận lỗi, được chưa? Lần sau sẽ là tôi chủ động gọi điện cho cậu, nhất định đấy, tôi hứa với cậu luôn.”
Cậu ta cũng đâu có cần lời hứa hẹn của cô, chỉ là trêu đùa như vậy thôi, còn lần sau, đương nhiên cậu ta vẫn rất vui lòng chủ động liên hệ với cô.
Nhưng cậu ta nhớ dạo trước cô đã chuyển khỏi nhà, ra ở tạm khách sạn, hồi nãy cô lại nói rằng mình đang ở nhà.

Chẳng lẽ trong khoảng tời gian ngắn như vậy cô đã tìm được chỗ trú chân rồi.
“Mà hồi nãy chị bảo đang ở nhà, là nhà nào thế?”
Cô cũng không muốn giấu diếm bạn bè, nói thẳng cho cậu ta biết chuyện căn nhà này.
“Vẫn là nhà đó, biệt thự đứng tên Hoàng.

Anh ta nói rằng sau khi ly hôn sẽ chuyển ra ngoài.”
Kể ra chuyện này cũng là muốn cậu ta cho cô một ý kiến gì đó, tuy Hoàng nói chuyện có vẻ rất thuyết phục nhưng cô vẫn hơi lấn cấn trong lòng, như là người ta thường nói “không có công không được hưởng lộc”, cô chẳng bỏ ra chút gì mà ở nhà của hắn, cảm giác không mấy an tâm.
Không ngờ ý của Huy lại cũng là đồng tình với chuyện này.
“Vậy cũng tốt, chị có thể sống trong hoàn cảnh quen thuộc một chút.

Chị không cần suy nghĩ chuyện tiền nong hay giá trị căn nhà, tài sản sau hôn nhân của hai người đủ để chị mua tám mười căn biệt thự như thế.

Hắn để lại nhà cho chị coi như cũng là người có tình có nghĩa… Tôi chỉ sợ chị lại mềm lòng, lần nữa ở bên cạnh hắn thôi.”
Bên ngoài hình như có tiếng sấm chớp, trời vừa nắng đột nhiên tối sầm lại, mây đen kéo đến rất nhanh.
Cô nhanh chóng lùi vào trong nhà, đóng cửa lại.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng mềm lòng như trước đâu.

Ngu ngốc như vậy đã là quá đủ rồi, làm gì có chuyện treo cổ vài lần trên cùng một cái cây cơ chứ.”
Bên kia hình như Huy cũng đang đóng lại cánh cửa, lần nữa kéo rèm cửa sổ ngăn cách không gian trong phòng với mưa bão sắp nổi lên ở bên ngoài.
“Nếu chị thật sự làm được như vậy thì tôi yên tâm rồi.

Chứ tên anh trai cùng cha khác mẹ đó của tôi, thời gian trước còn lên tạp chí tài chính kinh tế, gần đây lại đổi chiến trường về báo lá cải giải trí rồi.

Mỗi hôm lên báo với một cô, căn bản là chẳng khác gì khoảng thời gian vài năm trước cả… Chắc chị vẫn nhớ, người thừa kế nhà họ Lục nồi danh phong lưu đa tình, hồng nhan tri kỉ nhiều không đếm xuể.”
Cô cũng nghe rất nhiều tin đồn về hắn, thậm chí còn đã tự mình chứng kiến rồi.

Hắn rời khỏi cô là quay lại với nếp sống cũ, cũng không có gì là lạ.
Cô chỉ thấy nực cười, vì người ngày hôm qua vừa thề thốt chỉ có mình cô, ngày hôm nay đã lên báo với một loạt chân dài xinh đẹp.

Lời hứa của hắn thật sự là làm cho cô không có cách nào tin tưởng.
“Tôi nhớ chứ, tôi còn nhớ người ta nói nhà họ Lục có hai anh em trai, chẳng giống nhau thứ gì ngoài cái tính phong lưu trăng hoa ong bướm, không thể nào kiềm chế được.”
Đáp lại cô là điệu cười hơi gượng gạo của Huy.
“Quá khứ đã qua không nên nhắc lại, chẳng phải tôi đã cải tà quy chính rồi sao? Không giống như người nào đó, kiềm chế được một thời gian lại bắt đầu chứng nào tật nấy.”
Hắn mới rời khỏi đây hai ba ngày ngắn ngủi mà đã lên báo với người đẹp nào đó rồi.

Xem ra rời khỏi nhà cũng chẳng phải là vì công việc bận rộn mà vì hẹn hò người đẹp.
“Cậu nói lên báo, là báo giấy hay báo điện tử thế?”
Huy không quan tâm lắm trả lời cô:
“Báo giấy, lên hẳn báo giấy luôn thì tôi mới nói chứ.

Sáng nay tôi đọc báo đã thấy rồi.


Hắn cũng giỏi thật đấy, vung tay một cái là một loạt đối tượng xếp hàng.”
Thực ra hắn vung tay một cái, hàng loạt chân dài xếp hàng trước mặt cũng chẳng có gì là lạ.

Chỉ riêng địa vị của hắn trong giới thượng lưu thôi, đã đủ để người ta đổ xô vào tranh cướp.
Ngày ông nội vẫn còn đã thế, lúc đó hắn mới chỉ được coi là người thừa kế, bây giờ cả một dòng họ lớn như vậy, hắn là người đứng đầu, đương nhiên giá trị con người phải tăng lên theo cấp số nhân.
Thấy cô không nói gì, Huy lại tiếp tục lải nhải.
“Thôi bỏ qua đi, đằng nào chị và hắn cũng sắp ly hôn rồi.

Ly hôn sớm ngày nào tốt ngày đấy.

Chị phải rời xa hắn đi thì mới bắt đầu cuộc sống mới được.”
Tiếng sấm ì ùng vang lên, nền rời xuất hiện một tia chớp rạch ngang.

Cơn mưa bắt đầu trút xuống.

Ban đầu chỉ là lác đác vài hạt nước, sau đó mưa càng ngày càng dày hơn, qua mấy chục giây thôi, sân nhà đã ướt hết.
Điện thoại đã ngắt kết nối.

Cô đứng trong nhà nhìn ra ngoài trời do dự.
Trong nhà không có áo mưa, chỉ có một chiếc ô đơn yếu ớt nho nhỏ, nếu che ô đi ra ngoài, khả năng dầm mưa ướt như chuột lột là rất cao.

Nhưng nếu không đi, cảm giác khó chịu lại cứ canh cánh trong lòng, thôi thúc cô tận mắt chứng thực tin mà Huy vừa nói.
“Cứ đi vậy, chắc không sao đâu.”
Cô cắn răng, cầm lấy chiếc ô nhỏ, chạy vào màn mưa dày đặc.
Sạp báo bên ngoài vẫn mở cửa nhưng đương nhiên là không có khách.

Bầu trời trong cơn mưa tối sầm, chủ sạp báo bật lên một ngọn đèn, ánh sáng vàng vọt yếu ớt chiếu sáng trong sạp hàng không tính là lớn.
Thấy cô gái chỉ che một chiếc ô bé tẹo, đã ướt gần hết người chạy vào, người chủ sạp hàng cảm thấy hơi kì lạ.

Nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, người kì lạ nào mà chẳng có, chủ sạp hàng cũng chỉ ghé mắt nhìn một chút chứ không ý kiến gì.
“Cô gái muốn mua gì? Sách, hay là truyện, hay báo?”
Thân thể cô gái hơi run lên, có lẽ vì bị dính mưa, nói trong tiếng thở dốc.
“Báo, có tờ báo nào có bài về Lục Huy Hoàng không?”

Coi như cô đã hỏi đúng người.

Ra ngoài hỏi tờ báo có Lục Huy Hoàng, chưa chắc người ta đã biết, nhưng đến hỏi chủ sạp báo này thì lại biết ngay.
Chủ sạp báo thích nhất là trong thời gian không có khách ngồi đọc sách báo linh tinh, ngắm mấy cậu nhóc đẹp trai, Lục Huy Hoàng là một trong số đó.

Báo giải trí hôm nay có dính đến tên người này lại có lượt tiêu thụ rất cao, không biết mới lạ.
“Lục Huy Hoàng, có, hôm nay không phải tin tài chính kinh tế, là tin giải trí, cô có mua không?”
Cô gật đầu, mục đích của cô chính là mua tờ báo có tin giải trí đó.
Đứng dậy lấy báo cho cô, chủ sạp báo còn không quên tán nhảm:
“Tôi nghe nói Lục Huy Hoàng sống cùng vợ ở gần đây đấy.

Dạo trước còn thấy họp báo này nọ nói là yêu vợ lắm, giờ lại tuồn ra mấy tin này… Chỉ khổ cho cô vợ, chẳng biết có biết đến chuyện chồng mình ngoại tình không nữa.

Đúng là chọn nhầm chồng, nhà giàu sống sướng thật đấy nhưng nó lăng nhăng ngoại tình cũng chẳng làm gì được…”
Người vợ đó của hắn biết rồi, còn sắp ly hôn nữa.

Bây giờ người đó đang đi mua báo để chứng thực chuyện ngoại tình lăng nhăng đây.
“Của cô đây.

Mười nghìn thôi nhé.”
Rút ra một tờ từ trong sấp báo, bà chủ sạp đưa cho cô.
Cô đón lấy tờ báo, trả tiền, ngay lập tức mở ra xem.

Rất nhiều ảnh chụp, rất nhiều nội dung, bài báo có nhân vật chính là Hoàng và một cô diễn viên đang nổi choán đầy một mặt đôi của tờ báo.
Còn chưa hoàn thành thủ tục ly hôn mà đã vội vàng đi cùng người khác, Lục Huy Hoàng à, anh giỏi thật đấy.
Đã chứng thực được thông tin, cô cũng chẳng còn gì để tìm hiểu nữa, trả tiền cho bà chủ, cầm theo tờ báo lại lần nữa đội mưa trở về nhà.
“Trời mưa ghê quá, biết vậy không chạy đi mua báo nữa.”
Đáng ra cô không nên đi thì hơn, đội mưa đi ra ngoài, lại chuốc về một tâm trạng đầy bất ổn.
Đáng ra cô không nên đi thì hơn, đã tự nhủ trong lòng mình và hắn chẳng liên quan gì đến nhau nữa, nhưng nghe thấy tin tức về hắn lại vẫn nhịn không nổi chạy đi quan tâm, chuốc khổ vào người.
Đột nhiên cô thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại.

Cô ngất đi ngay trong phòng khách..