Tô Ánh Nguyệt cầm điều khiển trên tay lien tục đổi kênh, không thế nào đã đổi được kênh đang chiếu chương trình ẩm thực.

Chương trình đang nói về cách làm cá hấp xì dầu hành lá, không cho ớt.

Tô Ánh Nguyệt nhìn chăm chú, ở cửa vang lên tiếng động.

Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn, đã thấy Trần Minh Tân tay ôm áo khoác đi tới.

"Anh đã về rồi." Tô Ánh Nguyệt híp mắt nhìn anh cười.

Trần Minh Tân để áo khoác trên khuỷu tay, sắc mặt bình tĩnh đi tới chỗ cô, đi tới bên cạnh, quay đầu nhìn chương trình trên TV.

Sau đó, lên tiếng hỏi cô: "Muốn ăn cái này?"

"Không, không có." Tô Ánh Nguyệt trong tay nắm điều khiển. Bỗng dưng cô thấy hứng thú với việc nấu ăn.

Trần Minh Tân nhìn cô chằm chằm liễu hai giây, đột nhiên cúi người xuống, hai tay chống ở trên ghế, mút môi cô một cái, giọng rất nhẹ nhàng: "Chờ."

Anh đem áo khoác thả trên ghế sa lon, xoay người đi vào bếp.

Tô Ánh Nguyệt sờ môi mình một cái, gò má ửng đỏ. Lúc anh làm hành động thân mật với mình, anh luôn có dáng vẻ tự nhiên giống như đây là thói quen.

Quay đầu nhìn bóng lưng anh, trầm tư, chờ?

Chờ cái gì?

Đến lúc ăn cơm, cô hiểu ngay Trần Minh Tân có ý gì. Chờ của anh chính là chờ anh nấu cho cô món cá kia.

Tô Ánh Nguyệt cầm đũa, ánh mắt rơi vào mẩu hành màu xanh rải trên con cá, trong lòng trải dài sự cảm động.

Trừ ba, cho tới bây giờ không có ai đối xử với cô tốt hơn Trần Minh Tân.

"Chuẩn bị dụng ý đọc ăn cơm?"

Trần Minh Tân thấy cô chậm chạp không động đũa, ngước mắt nhìn cô một cái, gắp cho cô một miếng cá, thả vào bát cô.

Từ nói chuyện, đến đem miếng cá thả vào trong bát cô, trên mặt Trần Minh Tân cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu thấp một chút, lấy miếng cá anh vừa thả vào bát cho vào miệng, nói tiếp với anh vấn đề vừa rồi: "Lần sau anh có thể thử một chút dụng ý đọc nấu cơm."

Thịt cá trơn mềm, không hề bị tanh, không cho ớt. Dù luôn ăn cay nhưng cô cũng cảm thấy cực kỳ ngon.

Tô Ánh Nguyệt ăn xong, lại vươn tay gắp.

Trần Minh Tân nghe vậy, nhíu mày, giọng đột nhiên trầm thấp mấy phần: "Dụng ý đọc nấu cơm có thể anh không làm được, nhưng là..."

Anh nói tới đây đột nhiên dừng lại, Tô Ánh Nguyệt không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn anh: "Hả?"

"Anh có thể dùng suy nghĩ để tăng nhiệt độ." Đôi mắt Trần Minh Tân chăm chú nhìn cô, mắt tối lại.

Tô Ánh Nguyệt liếc anh một cái, dường như không tin lời anh nói.

Trần Minh Tân cười một tiếng đầy ẩn ý, cũng không thèm để ý.

...

Ăn cơm xong, Tô Ánh Nguyệt đẩy anh lên lầu, để cho anh đi tắm, cô ở dưới nhà dọn bát đũa.