Chờ cô thu dọn phòng bếp và bàn ăn xong, khi lên tầng thì thấy Trần Minh Tân cũng vừa tắm rửa xong đi ra, trên người mặc quần áo ở nhà.

Lúc này trên người anh đã bớt đi vẻ lạnh lùng cứng rắn, có thêm vài phần khói lửa nhân gian, không khó suy đoán, khó có thể tới gần như ban ngày nữa.

Thấy Tô Ánh Nguyệt đi đến, Trần Minh Tân đang lau tóc chợt dừng lại, giơ tay xoa đầu cô: "Em đi tắm, tôi chuẩn bị nước xong rồi đấy."

"Nhanh vậy sao?" Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc.

Trần Minh Tân không nói lời nào, xoay người đi tới trên sofa bên kia và ngồi xuống, cầm ipad chẳng biết định làm gì.

Tô Ánh Nguyệt tắm rửa xong đi ra thì thấy anh vẫn ngồi ở trên sofa. Cô nhảy lên trên giường, đôi mắt long lanh nhìn anh: "Tôi ngủ trước đây."

"Em qua đây." Trần Minh Tân không ngẩng đầu lên, ngón tay dài còn đang di chuyển trên màn hình ipad, vẻ mặt có phần nghiêm túc như có chuyện quan trọng cần nói với cô.

Tô Ánh Nguyệt đành xuống giường, đi về phía anh: "Cái gì... A..."

Cô đi tới trước mặt anh và đang định lên tiếng hỏi anh xem có chuyện gì, kết quả người đàn ông vừa rồi còn nhìn ipad với vẻ mặt nghiêm túc lại đột nhiên tiện tay ném ipad qua một bên, giơ tay kéo cô vào trong lòng mình.

Tô Ánh Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng rời vào trong ngực anh, được hai cánh tay anh đón lấy, tuy không đập đầu nhưng trong mũi cô đầy mùi nam tính trên người anh làm mặt cô lập tức đỏ bừng.

Đôi mắt Trần Minh Tân nhìn cô, bàn tay đang ôm trên lưng cô hơi dùng sức nâng người cô lên. Tô Ánh Nguyệt vốn nằm ngang trong ngực anh đã biến thành ngồi ở trên đùi anh.

Mặt Tô Ánh Nguyệt càng đỏ hơn, bản thân cô cũng có thể cảm giác được mặt mình nóng tới mức nào. Cô khẽ cắn môi, bởi vì xấu hổ nên giọng nói càng yếu ớt hơn: "Tôi, tôi muốn đi ngủ..."

Nhưng lời nói của cô lại giống như hòn đá chìm trong đáy biển, sau khi nói ra thì hoàn toàn không nhận được câu trả lời nào.

Anh vẫn chăm chú nhìn cô, thậm chí không hề chớp mắt.

Lúc đầu Tô Ánh Nguyệt còn có thể đối diện với anh, nhưng càng về sau cô càng cảm thấy ánh mắt của anh quá khiếp người, cô sợ còn nhìn nữa thì bản thân mình cũng sẽ bị hút vào trong đó mất.

"Em thấy nóng như vậy sao?" Trần Minh Tân giơ tay sờ mặt cô, cuối cùng mở miệng nói với giọng có hơi khàn khàn: "Là vì ý nghĩ của tôi vừa rồi làm cho nhiệt độ tăng cao à?"

Tô Ánh Nguyệt: "..." Ấu trĩ!

"Em không nói lời nào là thầm chấp nhận, đúng không?"

...

Tất cả mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, lại rất tự nhiên.

Trần Minh Tân hài lòng xoa lên cơ thể mềm mại của cô nói: "Vợ ngoan, em lại gọi một tiếng chồng cho tôi nghe xem nào."

"Phì!" Cô còn gọi anh là chồng nữa thì cô chính là chó: "Anh không nên tên là Trần Minh Tân, anh nên đổi tên lại thành Trần Thú mới đúng."

Trần Minh Tân lại không thấy nhục: "Trần thú là có thể lập tức làm tình, vậy tôi muốn lúc nào cũng được à?"

Tô Ánh Nguyệt: "..."

Trần Minh Tân thích nhìn thấy dáng vẻ cô tức giận đến mức nói không ra lời, anh cảm giác cô như vậy thật sự đáng yêu không chịu nổi, lại muốn hôn cô.

Tô Ánh Nguyệt tất nhiên muốn đẩy anh ra.

Hai người ôm tới đẩy đi, cuối cùng lại lăn vào nhau.

Sau đó lại...

"Gọi chồng."

"Phì!" Không gọi chính là không gọi, phải có khí phách.

Một lát sau.

"Nguyệt Nguyệt, gọi chồng đi."

"Chồng..." Tô Ánh Nguyệt híp mắt, trong lòng thầm sủa vài tiếng "gâu gâu". Được rồi, cô là chó.

Khi tất cả kết thúc, Tô Ánh Nguyệt tự nhiên hoàn toàn tỉnh táo giống như kỳ tích vậy.

Trần Minh Tân dịu dàng nói: "Được rồi, tôi không làm khó em nữa, ngủ đi."

Giọng anh vốn đã dễ nghe, bây giờ cố ý dịu dàng làm Tô Ánh Nguyệt càng không thể chống đỡ nổi.