Tô Ánh Nguyệt không biết bản thân nên cảm thấy vui mừng vì Trần Minh Tân không hề nghi ngờ cô, hay nên cảm thấy xót xa vì Cố Hàm Yên làm ra chuyện như vậy với cô.

Thế gian không có chuyện nào hoàn hảo không một kẽ hở cả.

Nhưng trong lòng cô, vẫn cảm thấy có chút khó tiếp nhận.

Anh hoàn toàn không biết gì cả, càng đáng buồn hơn chuyện anh biết rõ cô mang thai nhưng lại không tin cô.

Tất cả mọi chuyện sau khi đan xen các chi tiết lại với nhau, không ai là người vô tội cả.

Trần Minh Tân ngầm đồng ý cho Cố Hàm Yên vào biệt thự ở, để Cố Hàm Yên có cơ hội làm ra những chuyện như vậy, cô thì sai do quá bất cẩn, sơ ý…”

Nhưng làm gì có ai thật sự chưa từng làm sai cơ chứ?

Thời gian dạy chúng ta không chỉ biết học cách trưởng thành, mà còn là học cách bao dung và dịu dàng.

Cho dù đáy lòng vẫn cảm thấy khó buông bỏ được, nhưng cô hiểu rõ, chính mình không thể vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà rời xa Trần Minh Tân được.

Trên mặt Trần Minh Tân đầy sự lo lắng, giọng nói khô khốc: “Là gần đây mới biết, chỗ này…”

Anh giơ tay phủ lên bụng dưới của cô, trong giọng nói mang theo vài phần dịu dàng khôn xiết: “Đã từng có một đứa bé… thuộc về chúng ta.”

Cánh mũi Tô Ánh Nguyệt chua xót, hỏi anh: “Anh gần đây… mỗi ngày đều nửa đêm dậy hút thuốc, là vì biết chuyện này sao?”

Trần Minh Tân nghe vậy thìgiật mình, chỉ trầm mặc gật đầu.

Sau đó mới nói: “Khi anh rời khỏi giường rất khẽ, cho rằng sẽ không làm kinh động đến em, không ngờ vẫn bị em phát hiện.”

Tô Ánh Nguyệt khóc xong thì bật cười: “Anh cho rằng em vẫn dễ bị lừa như trước đây ư?”

“Ừm.” Anh thật sự hi vọng cô mãi mãi sẽ không trải qua những chuyện này nữa, mặc dù đau thương khiến người ta trưởng thành nhưng sự vui vẻ bị mất đi chính là bị mất đi mãi mãi.

Tô Ánh Nguyệt đấm nhẹ anh: “Nằm mơ! Bây giờ em thông minh hơn trước nhiều rồi, anh tốt nhất là biết điều một chút, nếu dám làm ra chuyện có lỗi với em, em nhất định sẽ ly hôn với anh, dành lấy một nửa tài sản của anh.”

Trần Minh Tân nắm chặt tay cô, giọng nói kiên định: “Nếu thật sự có ngày đó, anh sẽ giao hết toàn bộ tài sản của mình cho em.”

Tô Ánh Nguyệt hít mũi, nở nụ cười, gương mặt ngập tràn nước mắt nhìn có vẻ rất chật vật: “Là tự anh nói đó!”

“Ừm! Một lời đã định…” Trần Minh Tân nói xong, cúi đầu hôn cô.

Từng nụ hôn, nhẹ nhàng, dịu dàng rơi trên trán, trên gương mặt cô.

Cảm nhận được sự dịu dàng và sám hối của anh, trong lòng Tô Ánh Nguyệt cũng rất đau.

Cô hôn lại anh, dịu dàng nói: “Đừng tự trách mình như vậy nữa, hai chúng ta đều làm không tốt, cho nên cực cưng mới rời xa chúng ta. Đợi chúng ta đủ tốt rồi, cục cưng sẽ trở lại thôi…”

Cô không ngờ, khoảng thời gian trở lại đây, Trần Minh Tân lại luôn vì chuyện này mà suốt đêm không ngủ, tâm trạng suy sụp.

Nghe thấy lời của cô, Trần Minh Tân đột nhiên căng thẳng, vội vàng ôm chặt Tô Ánh Nguyệt, vùi đầu vào hõm vai cô, anh dùng sức quá mạnh khiến cho xương cốt trên người cô đau đến nỗi giống như sắp bị cắt đứt.

Nhưng cô không hề kêu đau, bởi vì cô cảm nhận được chất lỏng nóng ấm đang rơi trên cổ cô.

Người đàn ông này, mạnh mẽ, giàu có, lạnh lùng, thâm trầm.

Từ trước đến nay, tồn tại giống như một thần thoại.

Nhưng ngay lúc này, anh lại im lặng gục khóc trên vai cô.

Trái tim của Tô Ánh Nguyệt bỗng mềm đi, trở nên rối tinh rối mù.

Cô nghĩ, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, mặc kệ bất kỳ ai suy đoán về sự chân thành của Trần Minh Tân đối với cô, chỉ cần cô nghĩ đến ngày hôm nay đã phá bỏ vỏ bọc lạnh lùng của anh, khiến anh trở nên dịu dàng, ôn nhu, một Trần Minh Tân với trái tim mềm yếu phơi bày ra ngay trước mặt cô, cô có thể kiên định và tự tin đánh trả lại sự suy đoán đó.

Một lúc sau, Trần Minh Tân mới giật mình phát giác mình đã dùng lực quá lớn, vội vàng hỏi cô: “Có làm đau em không?”

“Không có.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu.

Cô chủ động rúc vào lòng anh, thỏ thẻ nói: “Nói hết mọi chuyện cho em nghe, được không?”

Cô cảm nhận được Trần Minh Tân gật đầu, sau đó mới nghe thấy anh chầm chậm mở miệng nói.

“Năm đó, ông ngoại bị bệnh nặng, tính mạng khó giữ. Ông rất quan trọng đối với anh, vì vậy anh vội vàng quay lại bệnh viện, không hề nghĩ ngợi gì nhiều, muốn để Nam Sơn đưa em trở lại biệt thự…”

Chuyện xảy ra sau đó là chuyện mà hai người đều không muốn nghĩ lại.

Trần Minh Tân cũng khó nói tiếp được, cho dù nói như thế nào, anh cũng đều vì ông ngoại mà lơ là Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt cũng nghĩ đến điều này giống anh.

Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay Trần Minh Tân, mang theo tia trấn an: “Ông ngoại là người thân duy nhất của anh, em biết ông ấy quan trọng với anh biết nhường nào. Nếu đổi lại là ba em bệnh nặng, em cũng sẽ chọn cách làm giống như anh…”

Nhắc đến chữ “ba”, Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được rất rõ cơ thể của Trần Minh Tân khẽ run.

Tô Ánh Nguyệt cũng không lên tiếng hỏi đến cùng.Đọc nhanh tại Vietwriter.net

Cô tin, cho dù Trần Minh Tân từng mang theo mục đích gì tiếp cận cô, cho dù chuyện giữa ba cô và anh rốt cuộc là như thế nào, anh nhất định cũng sẽ không làm cô thất vọng.

Sau đó, Trần Minh Tân lại tiếp tục nói một vài chuyện.

Tô Ánh Nguyệt nghe đến nỗi mệt, chẳng bao lâu ngủ thiếp đi.

Trần Minh Tân cảm nhận được hô hấp của người trong lòng dần dần bình ổn, lúc này mới cẩn thận đặt cô xuống giường.

Khi nãy anh quả thật có say, nhưng sau khi tắm rửa xong, đã tỉnh táo hơn nhiều.

Đối với Tô Ánh Nguyệt, ngoài những xúc động sinh lý theo bản năng, nhiều hơn cả đó là chuyện gần đây vẫn luôn cảm thấy bị đè ép trong lòng anh.

Anh rất tham lam, cũng rất bỉ ổi.

Muốn nhận được sự tha thứ từ cô, muốn cùng cô trở lại như trước đây, nhưng mặt khác lại hi vọng cô đừng dễ dàng tha thứ cho bản thân mình.

Thậm chí còn hi vọng cô tức giận làm ầm ĩ một trận với mình. Như vậy, anh có thể đối xử với cô tốt hơn bội phần, sự tự trách trong lòng cũng được giảm bớt.

Nhưng cô lại dễ dàng tha thứ cho anh.

Cô bình thản như vậy, khiến anh không biết phải làm như thế nào.

Nhưng tương lai còn dài…

….

Hôm sau.

Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy, Trần Minh Tân vẫn chưa tỉnh.

Có thể là vì tối qua anh uống quá nhiều rượu.

Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng bước xuống giường, thay quần áo sau đó đi đến phòng bếp.

Khi cô nấu xong trà giải rượu, vừa xoay người thì nhìn thấy Trần Minh Tân không biết đã đứng ở cửa phòng bếp từ lúc nào.

“Anh tỉnh dậy rồi? Mau lại đây bưng bát trà giải rượu ra uống đi.”

Tô Ánh Nguyệt một bên nói chuyện với anh, một bên xoay người đổ trà giải rượu từ trong nồi ra.

Cô bưng ra, đặt lên bàn ăn, sau đó quay người nhìn anh: “Đầu đau không?”

Dứt lời, phát hiện anh vẫn đang nhìn cô không chớp mắt. Tô Ánh Nguyệt theo bản năng xoay mặt mình: “Sao thế?”

Trần Minh Tân đi đến gần, cúi đầu hôn cô, lẩm bẩm: “Giống như nằm mơ vậy.”

Tô Ánh Nguyệt ngẩn người, hôn lại anh: “Bây giờ thì sao?”

“Không đủ.”

Trần Minh Tân nói hai chữ ngắn gọn, hai tay vịn lấy eo cô, nhấc cô đặt lên trên bàn ăn.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy chính mình thật ra là một người rất bảo thủ.

Nhưng, sau khi ngồi lên trên bàn ăn, trong đầu lại nghĩ đến chuyện trước đây cô và Trần Minh Tân ở đây…

Trần Minh Tân nhìn gương mặt hơi đỏ ửng lên của cô, nghĩ đến gì đó, ánh mắt trở nên xấu xa. Hai tay anh chống đỡ phía sau lưng cô, cả cơ thể phía trên nghiêng về phía trước, cách cô rất gần.

“Em đang nghĩ gì?”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng trả lời: “Không nghĩ gì cả!!”