Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong đầu cô lại không nhịn được nghĩ lại cảnh tượng đó…

“Lừa anh.”

Trần Minh Tân đột nhiên đưa tay ra nhéo mặt cô, trong giọng nói mang theo ý cười: “Mặt đỏ như vậy.”

Tô Ánh Nguyệt tự nhiên trả lời: “Do khi nãy ở trong phòng bếp bị hun khói.”

“Máy hút khói trong phòng bếp bị hỏng rồi sao?” Trần Minh Tân nói xong, lại tiến gần lên phía trước.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút may mắn, may mà quần áo ở nhà là loại quần dài áo dài, chứ không phải là váy.

Nếu không…

Cô dịch về sau: “Đúng vậy, nên đổi cái mới rồi.”

“Ừm, buổi chiều sẽ sai người đi đổi, buổi sáng không nấu cơm nữa, dù sao cũng có đồ ăn khác ngon miệng hơn.”

Trần Minh Tân dựa sát cô, Tô Ánh Nguyệt có thể ngửi thấy mùi thơm mát của sữa tắm trên người anh.

Khi anh nói lời này, ánh mắt khóa chặt lên người Tô Ánh Nguyệt, trong con ngươi đen nhánh tỏa ra ánh sáng khác thường.

Cô mỉm cười, hai tay đẩy ra phía trước, đẩy anh lùi ra xa một chút, muốn nhảy xuống từ bên cạnh.

Kết quả... Đương nhiên là ý định của cô không thể thực hiện được.

Cánh tay dài của Trần Minh Tân đưa ra, kéo cô trở lại, nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô.

“Ưm…”

Tô Ánh Nguyệt mơ hồ muốn nói gì đó, đều bị Trần Minh Tân chặt lại, nuốt những lời cô muốn nói.

Anh hôn cô rất mãnh liệt, vội vàng, mang theo sự háo hức không thể chờ đợi được. Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, chỉ có thể bị ép tiếp nhận.

Trong lúc mơ màng, Tô Ánh Nguyệt vẫn không quên nhắc nhở anh: “Về phòng…”

Cô không nghe thấy tiếng trả lời của Trần Minh Tân, bên tai đều là tiếng thở nặng nề của anh.

Nhưng Trần Minh Tân vẫn đưa cô về phòng.

Đợi sau khi mọi thứ kết thúc, Trần Minh Tân chống lấy đầu, xoay người nằm bên cạnh Tô Ánh Nguyệt ngắm nhìn cô.

Tô Ánh Nguyệt mệt đến nỗi không có sức để ý đến anh, nhấc chân đá anh: “Anh cách xa em ra chút…”

“Dùng xong chán ghét anh rồi ư?”

Trần Minh Tân vô lại cọ xát người cô, hôn từ trán xuống cằm cô.

Tô Ánh Nguyệt đưa tay ra chặn miệng anh lại, chớp mắt nói: “Em đói rồi.”

Trần Minh Tân nghe vậy, không cam lòng cắn nhẹ vào lòng bàn tay cô, sau đó lật người rời khỏi giường.



Tô Ánh Nguyệt vào nhà tắm ngâm mình, rồi mới xuống tầng.

Khi cô đi xuống, Trần Minh Tân đang rót sữa bò vào bát cho thịt bò.

“Gâu gâu!”

Thịt bò nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì hướng về phía cô, kêu lên hai tiếng tỏ ý chào hỏi, nó nhảy lên chạy về phía cô.

Kết quả bị Trần Minh Tân không chút lưu tình túm lấy đuôi kéo ngược trở lại: “Uống sữa bò của con đi, nếu không ngày mai ngay đến cả hộp sữa bò cũng không cho con liếm đâu.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Nếu không phải nhìn thấy dáng vẻ Thịt bò lớn lên khỏe mạnh, cô thật sự cho rằng hai năm nay, Trần Minh Tân vẫn luôn ngược đãi nó.

Sau khi Trần Minh Tân kéo nó trở lại, xoa đầu, vuốt ve lông nó.

Thịt bò khi nãy còn buồn bã, lập tức vui vẻ bắt đầu uống sữa bò.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, đáy lòng không hiểu sao khẽ run.

Nếu có con, Trần Minh Tân nhất định có thể làm một người ba tốt.

….

Bởi vì buổi sáng dây dưa quá lâu, cho nên đợi đến khi ăn sáng xong đã là gần thời gian ăn trưa.

Tô Ánh Nguyệt xin nghỉ phép, cho nên không phải đến công ty.

Trần Minh Tân đương nhiên cũng không đi.

Hai người đang chuẩn bị dẫn thịt bò đi dạo thì Nam Sơn gọi điện thoại đến cho Trần Minh Tân, nói CLB Ngọc Hoàng Cung có chuyện cần anh xử lý.

Trần Minh Tân nghĩ cũng không cần nghĩ, nói: “Không đến, cậu tự mình xử lý đi.”

Nói xong, anh ngắt điện thoại.

Tô Ánh Nguyệt không nghe thấy đầu bên kia Nam Sơn nói gì, nhưng có thể đoán được nhất định là chuyện rất gấp, nêu không Nam Sơn cũng sẽ không cố ý gọi điện thoại đến.

Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh không đi xem thử sao?”

“Không có chuyện gì quan trọng đâu.”

Cho dù là chuyện quan trọng, anh cũng lười đi xử lý.

Anh và Tô Ánh Nguyệt khó khăn lắm mới hòa hợp lại, nói rõ mọi chuyện, ở giữa còn lãng phí mất hai năm, mỗi giây mỗi phút đều không muốn rời xa cô.

Tô Ánh Nguyệt nhìn vẻ mặt không sao cả của anh, bật cười: “Hay là cùng nhau đi đi. Chúng ta cùng đi, vừa khéo ăn trưa luôn ở bên đó.”

Trần Minh Tân khẽ níu mày, hỏi cô: “Em muốn đi?”

“Vâng, là em muốn đi, đi thôi.”

Tô Ánh Nguyệt một tay dắt thịt bò, tay còn lại kéo Trần Minh Tân đi ra ngoài.



Hai người vừa đến CLB Ngọc Hoàng Cung, thìcó người đi thông báo cho Nam Sơn.

Nam Sơn rất nhanh đi tới.

Nhìn thấy Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt, anh ta cung kính nói: “Ông chủ, bà chủ.”

Tô Ánh Nguyệt đứng bên cạnh Trần Minh Tân, lén lút trừng mắt nhìn Nam Sơn.

Nam Sơn hiểu ý, khẽ vuốt cằm.

“Anh có chuyện gì cứ bàn trước, em đến phòng bao đợi anh.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong, dắt Thịt bò đi về phía phòng bao.

Trần Minh Tân mặt không cảm xúc nhìn Nam Sơn: “Nếu không phải là chuyện quan trọng, thì cậu chết chắc.”

Nam Sơn: “…”

Anh ta hoàn toàn không hiểu mình làm sai chỗ nào.

Ánh mắt của Trần Minh Tân dõi theo Tô Ánh Nguyệt đi lên tầng, sau đó mới xoay người đi vào phòng làm việc, vừa đi vừa hỏi anh ta: “Có chuyện gì, nói.”

Nam Sơn nghe vậy, sắc mặt nghiêm trọng vài phần: “Ông chủ, vào phòng làm việc trước đi.”

Trần Minh Tân nghe thấy lời của anh ta, bước chân hơi dừng lại, nghi hoặc nhìn anh ta.

Nam Sơn cũng không nói nhiều, chỉ nhanh chóng đi vào phòng làm việc trước anh.

Đợi đến khi anh vào phòng làm việc rồi, Nam Sơn mới lấy một bưu kiện từ trong tay ra đưa cho anh.

Trần Minh Tân nhìn vết rách bị xé phía trên, hỏi anh ta: “Cậu xem qua rồi? Là gì?”

Nam Sơn gật đầu nói: “Bởi vì không có ký tên, chỗ người nhận chỉ để dòng chữ CLB Ngọc Hoàng Cung, cho nên bọn họ mang đến cho tôi, tôi mới xé ra xem.”

Nhưng anh ta lại không dám nói ra bên trong đó là thứ gì.

Trần Minh Tân nghe vậy, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén.

Anh rút tờ giấy phía bên trong ra, chỉ nhìn thoáng qua, đồng tử hung hăng co rút lại.