Lúc Phong Lam Thiên nói xong, có một giọng nói từ phía sau hắn vang lên:
"Đó là do con ngu ngốc, nàng mới sẽ không ái con"
Nghe đến giọng nói quen thuộc như đã đi sâu vào tiềm thức chính mình, Kiều Dung vui vẻ mỉm cười, đứng lên khoác tay Phong Kỷ Văn, ngọt ngào hô một tiếng:"Phu quân"
Phong Lam Thiên nhìn cảnh này, trong lòng lần đầu tiên hâm mộ nhà mình cha như thế!
Lại nghĩ, không biết bao lâu nữa thì nương tử mới gọi hắn một tiếng phu quân?
Lại nhớ tới nhà mình cha vừa mới nói hắn ngu ngốc, tính tình hắn liền bộc phát, một loại cao lãnh bá đạo khí chất toát ra, trong giọng nói không chứa cảm xúc: "Con ngu ngốc khi nào? đừng quên con thừa hưởng huyết mạch từ ai, nếu là ngài giỏi thì nói thử xem, còn có cách nào khác à?"
"Nàng trong lòng khuất mắc ở đâu, đánh vào chỗ đó" Phong Kỷ Văn vừa ngồi xuống cạnh Kiều Dung vừa nói.


Phong Lam Thiên liếc mắt nhìn hắn cha, giọng nói có chút quẩn bách:
"Nàng chính không tin vào tình yêu, con đã cố hết sức rồi, còn làm cái gì được nữa đây?" Phong Lam Thiên bực dọc nhìn chính mình thân sinh phụ thân.

"Bởi mới nói con ngu ngốc!" Phong Kỷ Văn thật không thể nào chấp nhận được sự ngu ngốc của nhà mình nhi tử, trong lòng âm thầm cảm thán, tại sao A Thiên lại không giống hắn thời trẻ vậy?
Hắn khi còn trẻ lúc ái nhà mình thê tử, chỉ cần dùng chưa đầy hai tháng liền được nàng đưa đi gặp nàng phụ mẫu hỏi cưới!
Hàm Nhất nói với hắn, A Thiên nhà hắn đã ái người ta hơn nửa năm, vậy mà vẫn chưa lấy được sự chấp thuận của nàng!
Với cái tốc độ như này, không biết bao giờ hắn mới có nhi tức, lại bao giờ mới có tôn nhi để bế đây?
"Nàng không tin vào tình yêu, con làm cho nàng thấy tình yêu không phải lúc nào cũng xấu, làm cho nàng thấy tình yêu tươi đẹp"
Phong Lam Thiên nhíu nhíu mày, hắn dĩ nhiên biết điều này, chỉ là phải làm sao?
Nhìn nhà mình nhi tử biểu tình, Kiều Dung cùng Phong Kỷ Văn thừa biết là hắn vẫn chưa hiểu được lời Phong Kỷ Văn nói.

Kiều Dung cuối cùng nhịn không được lên tiếng:

"Con để nàng nhìn những cặp đôi hạnh phúc nhiều vào, để nàng nhìn những người thâm tình cạnh bên nhau, để nàng thấy được sự tốt đẹp của tình yêu "
"Nếu không thì con kể nàng nghe chuyện tình yêu của cha nương cũng được, còn có chuyện tình cảm của con gia gia cùng nãi nãi, chuyện của con tổ phụ và con tổ mẫu, nói cho nàng biết chúng ta gia tộc, một khi đã nhận định một người thì chính là nhất sinh nhất thế vĩnh không thay đổi"
Phong Kỷ Văn nói xong, huyết sắc con ngươi Phong Lam Thiên loé loé, sao trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến nhờ?
"Chiêu này chính là bách phát bách trúng nha, cha chính là học được từ chỗ con gia gia đó, trước đây ta thê tử chính là chấp thuận rất nhanh ta vì điều này!" Phong Kỷ Văn lại bồi thêm một câu, một đòn đánh thẳng vào tâm lý nhà hắn A Thiên.

Phong Lam Thiên nghĩ nghĩ, chiêu này rất có khả năng sẽ thành công, trong lòng hắn bắt đầu nhịn không được mà lân lân, dường như có thể nhìn đến tương lai tươi sáng rực rỡ, Đông Phương Thiên Nguyệt tựa vào lòng hắn gọi hắn là phu quân, nhón chân vòng tay qua vai hắn, chủ động kề môi lên môi hắn hôn sâu.......!
Cái kia đối hắn chính là bồng lai tiên cảnh không thể nghi ngờ, trái tim run lên từng đợt, ngây ngốc mà ngồi đó mặc sức tưởng tượng, khoé môi không thể nhịn được vẫn luôn cong lên.

Phong Kỷ Văn cùng Kiều Dung liếc mắt nhìn nhau, âm thầm dắt tay nhau đi sang nơi khác, không thể làm phiền nhi tử mơ mộng chìm đắm trong tình yêu! làm thế sẽ thực không có nhân tính.


Mãi đến nữa canh giờ sau, Phong Lam Thiên mới miễn cưỡng thu lại cảm xúc chính mình, lại bày ra một vẻ cao ngạo tà mị, chỉ khác là khí chất giảm đi mấy phần lười biếng bất cần đời như ngày thường, mà thay vào đó là sự vui vẻ sung sướng.

Hàm Nhất, Điệp Y cùng Điệp Lan ngồi ở một bàn gần đó nhìn theo bóng lưng sung sướng của chủ thượng nhà mình, trong lòng âm thầm cảm thán:
Chủ mẫu, người xem chủ thượng cảm xúc đều phụ thuộc cả vào người rồi!
Vậy người còn chần chừ gì nữa?
Mau cùng chủ thượng bên nhau mới đúng là!.