Kiều Dung vừa nhìn đến nàng nhi tử liền cất bước đi đến, đưa tay quen thuộc mà nhéo vành tai Phong Lam Thiên, từ mức độ thuần thục động tác có thể thấy nàng rất hay nhéo lỗ tai, còn người bị nhéo không cần nói cũng biết.......Phong Kỷ Văn!
"Con còn biết gọi ta là nương! xuất quan cũng không thèm đến gặp chúng ta, đến cả thông tri cũng không thông tri! có còn xem cúng ta là con phụ mẫu hay không? ta cái này mẫu thân cùng con phụ thân còn bận suy nghĩ về con đâu! có còn nhân tính hay không vậy?"
Nghe nhà mình mẫu hậu đại nhân cằn nhằn, bên tai vẫn còn bị nhéo chặt, Phong Lam Thiên có chút bắt đắc dĩ, vờ ho hai tiếng lại nói:
"Nương, chúng ta xuống đại sảnh cùng ăn bữa cơm đi, sau ngài hỏi gì ta liền sẽ một chín một mười nói rõ, tuyệt không giấu diếm!"
Nghĩ lại, bọn họ đứng giữa đường nói chuyện thế này cũng không hay, nghĩ đến đây Kiều Dung liền gật đầu đáp ứng: "Hảo"
Xuống đến đại sảnh khách điếm, Phong Lam Thiên chọn một bàn trong góc, còn ở cạnh bên cửa sổ, từ đây nhìn ra liền nhìn đến một ao sen nở rộ, có hàng liễu đung đưa rũ xuống bên bờ ao, thường thường có cơn gió nhẹ thổi cuốn theo liễu lá hình thành những vòng xoáy, sau lại rơi rụng đầy trên lá sen, khung cảnh vừa thư thái lại mát mẻ.

Kiều Dung cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn ra ngoài khung cửa sổ đánh giá, lại gật đầu khen ngợi:"Cảnh không tồi"
Hắn nhìn nhà mình mẫu thân không nói gì, lại quay đầu gọi tiểu nhị.


Sau khi chọn món xong, không cần đọi bao lâu, thời gian vừa tròn một một khắc thức ăn liền được mang lên, kèm theo là một câu chúc quen thuộc của tiểu nhị:
"Khách quan dùng bữa ngon miệng"
Kiều Dung gật gật đầu, ý bảo tên kia lui đi, kia tiểu nhị cũng không lại nói thêm gì, hơi cuối đầu lui ra, lại tiếp tục công việc của gã.

Kiều Dung thử thử mấy món, cảm giác cũng không tồi, chọn một món mà Phong Lam Thiên thích gấp vào bát hắn mấy khối, lại nói:
"Con thích nhất ăn thịt, ăn nhiều một chút, thông thường bế quan liền ăn không đến"
Hắn cũng chỉ cười cười, cũng không phản đối, chậm rãi ăn hết thịt nàng vừa gắp vào bát hắn, trong lòng lại nghĩ, không có ngon như thức ăn nương tử làm!
Đây gọi là, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi a!
À không......nàng Tây Thi làm sao so được với Đông Phương Thiên Nguyệt?
Trong lòng Phong Lam Thiên không biết từ bao giờ đã mặc định rằng, Đông Phương Thiên Nguyệt là tốt nhất, nàng cái gì đều tốt, chỉ có mình nàng tốt!
Trong câu đó, không bao gồm hắn mẫu thân cùng hắn nãi nãi.

Kiều Dung nhìn nhìn nụ cười của hắn, cảm thấy nhà nàng A Thiên thật sự là quá khác lúc trước, khẳng định là do có tình yêu vào người ảnh hưởng.

Cuối cùng nhà nàng nhi tử cũng trưởng thành rồi!
Tương lai có một đàn cháu bống bế lá chuyện không còn khó khăn nữa, thật là cảm động quá......!

"Nương nghe Hàm Nhất nói, con có sở ái người, như thế nào? nói cho nương nghe một chút đi" Kiều Dung ngón trỏ ở ba chữ sở ái người liền chọc chọc vào Phong Lam Thiên ngực trái, ngay vị trí của trái tim.

Lại nói: "Còn có trong người con Cổ Độc Xuân Nguyệt, như thế nào?"
Nhắc tới Đông Phương Thiên Nguyệt, Phong Lam Thiên nhịn không được cong cong khoé môi, trong mắt ôn nhu dịu dàng đều mau tràn ra bên ngoài, nhìn hắn đôi mắt lúc này thật khiến nàng cái này hắn thân sinh mẫu thân kinh ngạc trợn trừng mắt, A Thiên nhà nàng thì ra còn có một mặt như này!
Lúc này giọng nói quen thuộc vang lên chứa đầy từ tính đánh thức Kiều Dung, Phong Lam Thiên chậm rãi nói:
"Nàng gọi là Đông Phương Thiên Nguyệt, lần đầu tiên con gặp nàng là khi nàng bị một đám người đuổi giết, dù mới hơn mười hai tuổi nhưng nàng đã lộ ra một vẻ sát phạt quyết đoán, khí chất còn thực lạnh lùng, dùng một người thực lực giết cả đám hắc y nhân, trong đó còn có nhiều người thực lực cao hơn nàng, khi đó nàng tính cách khiến con cảm thấy thực thú vị, lại thắc mắc vì sao một nữ tử như nàng lại có thể bộc phát sự hung tàn như thế?"
"Từ sau lần đầu gặp, con đã thực hứng thú với nàng, liền sai Hàm Nhất đi điều tra, sau đó tìm đến viện của nàng, viện của nàng mộc mạc đơn giản, nàng cũng giản đơn mộc mạc như vậy, không phấn son, không trang sức ngọc trâm, không muôn màu trang phục, nàng chỉ đơn giản mặc một bộ bạch y, tóc thì lúc xoã tung, lúc tùy ý dùng một dây cột đơn giản vấn lên, nàng cùng những nữ nhân dung chi tục phấn ngoài kia không giống nhau, khiến con có cảm giác thoải mái, có một loại từ đáy lòng thưởng thức cùng ưa thích."
"Thiên Nguyệt là nữ nhi một gia tộc suy tàn ở một trấn nhỏ, nhưng không vì thế mà nàng yếu đuối khuất nhục, nàng kiên cường, nàng mạnh mẽ, nàng luôn cố gắn, dùng tự thân năng lực trong vòng một năm liền đưa gia tộc trở thành thượng đẳng gia tộc, nàng có phải là rất mạnh mẽ hay không?"
"Nàng y thuật còn thực hảo, tâm tính cũng hảo nhiều, có lần con phát độc không khống chế được lao vào gian phòng nàng đang tắm, vậy mà nàng còn có thể tỉ mỉ nhận ra con khác thường, còn sẽ bắt mạch cho con, lại nhận ra con trúng Cổ Độc Xuân Nguyệt.

"
"Cổ Độc Xuân Nguyệt trên người con cũng đã được nàng giải trừ sạch sẽ, nàng không chỉ là người con ái, mà còn là con ân nhân, mỗi ngày qua đi còn đều khống chế không được mà càng ái nàng hơn, ái nàng đến mức chỉ cần một phút giây không nhìn thấy nàng cũng liền sẽ thực khó chịu."
"Nàng lúc bình thường tựa như là trích tiên, có một loại cảm giác lạc khỏi hồng trần, lúc cười lên lại xinh đẹp đến hoa nguyệt đều thất sắc, khi nàng tập trung làm gì đó lại có một loại nghiêm túc cuốn hút ánh mắt con, lúc nàng cải nam trang cũng có một loại anh tuấn tiêu soái, đi đường đều được thật nhiều nữ tử ném hồng khăn" Nói đến đây, ánh mắt hắn có chút lạnh, mấy cái kia nữ tử thật sự là gan trời, người của hắn mà cũng dám!

"Mỗi dáng vẻ của nàng, đều khiến con nhịn không được muốn độc chiếm, muốn nàng là của riêng mình, muốn những dáng vẻ của nàng đều chỉ biểu hiện khi ở trước mặt con!"
"Ban đầu nàng không thích con, cũng không muốn thích, phải thực khó khăn mới khiến trong lòng nàng có con, nhưng đến khi nàng đã ái rồi, lại không nguyện ý tin tưởng có thể cùng con đi đến đời đời kiếp kiếp, con cũng không biết phải làm sao mới khiến nàng nguyện ý tin tưởng con."
"Rõ ràng con thực yêu nàng, mỗi giây mỗi phút, mỗi khắc mỗi giờ, còn đều sẽ càng yêu nàng, con cũng thực hiểu nàng, nàng muốn có một người cùng nàng sóng vai chiến đấu, nàng không muốn yếu đuối nép sau lưng kẻ khác, vì thế con đều chỉ đứng bên cạnh nàng, đồng hành với nàng, không giống như tên Bạch Hoàng ngu ngốc kia, y đứng chắn ở trước mặt nàng, chắn con đường trở nên cường đại của nàng, đều đó khiến nàng không thích."
"Con cũng đã cho nàng thấy là con sẽ không cùng bất kì nữ nhân nào thân mật ngoài nàng, con tôn trọng ý kiến của nàng nên không ép buộc nàng phải tiếp nhận con liền, con chỉ là tự mình cố gắng để nàng thấy, vì sao nàng vẫn không nguyện ý tin tưởng con?"
Phong Lam Thiên đem lòng hắn nói ra, có hứng thú, có si mê, có yêu thích, có sủng nịch, có dịu dàng ôn nhu, có bá đạo muốn chiếm hữu, có ủy khuất oán trách, cảm xúc phúc tạp trộn lẫn vào nhau biểu đạt rằng tình yêu của hắn lớn lao như nào!
Kiều Dung ngồi yên lặng nghe nhà nàng nhi tử lời trong lòng, nhớ lại mới ngày nào nàng còn bế ở trên tay, nay cũng đã thật lòng động tâm với một nữ tử, lại còn như đậm sâu, cũng không biết phải giúp như nào, chỉ có thể để hắn tự cố gắng a!
_________________
Cà Phê chỉ muốn nói là, anh thâm tình quá, với lại chương này dài quá, thêm 100 chữ nữa là bằng 2 chương bình thường rồi, mà tại cắt ngang không được mọi người ơi..