Quay ngược trở lại hai khắc trước.

Một nữ nhân ăn vận kim sắc y phục, trên y phục thêu lên hình ảnh hoa mẫu đơn đỏ rực đầy tinh tế, y phục kiểu cách độc đáo tôn lên nàng vòng eo mãnh khảnh, mái tóc đen dài buông xuống như thác đổ.

Gương mặt xinh đẹp vân đạm phong kinh, mày liễu mi cong, mũi cao môi đỏ, phong thái tao nhã quý khí, nhìn qua tuổi tác vừa mới đôi mươi, trên môi lộ ra nhã nhặn nụ cười.

Kia nữ nhân vừa thấy Hàm Nhất liền đi đến, tao nhã ung dung nở một nụ cười:
"Hàm Nhất, ngươi ở đây nhà ta A Thiên cũng ở đây sao?"
"Bái kiến phu nhân" Hàm Nhất vừa thấy người này liền cúi người hành lễ, sau mới lại nói:
"Chủ thượng cũng ở"
"Nó từ khi nào hứng thú ra cửa đi dạo? không phải suốt ngày ở Quỷ Cung bế quan sao? ta cái này mẫu thân đã hơn bảy tháng còn chưa thấy được mặt nó a!" Vốn dĩ chỉ bân quơ hỏi một câu, không ngờ lại là thật sự ở đây!
Phải rồi, người này chính là Phong Lam Thiên mẫu thân, danh xưng gọi là Kiều Dung, quả thật là không hổ hai chữ Kiều Dung, mĩ mạo nàng như hoa như ngọc, yêu kiều diễm lệ, lại tao nhã quý khí, dường như Kiều Dung hai chữ vẫn còn chưa đủ để diễn tả hết.


Đừng nhìn nàng trông như chỉ mới đôi mươi, tuổi thực sự đã sớm quá trăm, vì là nàng thực lực sớm đã cường đại đến mức có thể phản lão hoàn đồng, nên vẻ bề ngoài mới có thể trẻ trung đến thế.

Cũng bởi đôi phu thê mải mê ngao du lịch luyện, ưa thích quá hai người thế giới thế nên chuyện sinh con mới trễ nãi đến khi Kiều Dung gần trăm tuổi, đến khi hai người sinh Phong Lam Thiên thì cách nàng sinh thần một trăm tuổi chỉ còn lại hai năm, Phong Kỷ Văn lúc đó đã là bước vào hàng trăm.

"Chủ thượng đã xuất quan từ mấy tháng trước rồi thưa phu nhân, sau đó cũng không lại bế quan"
"Oa nga! còn có dạng chuyện gì khiến nhà ta A Thiên cuồng tu luyện bỏ cả việc bế quan?!" Kiều Dung kinh ngạc đến trừng trừng hai mắt, cũng không để ý đến mình hiện tại có còn hai không thường ngày tao nhã quý khí, chỉ còn lại kinh ngạc hoàn kinh ngạc.

"Đây là một chuyện rất quan trọng, liên quan đến cả một đời của chủ thượng nga" Hàm Nhất cong cong khoé môi cười, đảo tròng mắt một vòng lại tỏ ra bí hiểm.

"Cả một đời? di, không phải là nhìn trúng nữ tử nào rồi đi?" Trong đầu Kiều Dung lúc này, chỉ có duy nhất cái này ý tưởng này, nhịn không được liền nói ra.

"Phu nhân, người làm sao lại thông minh như thế chứ!" Hàm Nhất khó có thể tin nhìn nhà hắn phu nhân, hắn chỉ mới nói như vậy thôi, phu nhân như thế nào liền đoán ra? cũng quá thông minh đi!
"Ta đương nhiên là" Nghe Hàm Nhất khen ngợi, Kiều Dung liền cao ngạo liếc nhìn hắn nói, hiển nhiên đã lệch trọng tâm câu nói.

"Phu nhân, người có thể bày thuộc hạ vài phương pháp để thông minh như người, được sao?"
"Đây là thiên phú bẩm sinh, ngươi...." Đây là thiên phú bẩm sinh, ngươi muốn cũng không được! câu nói này còn chưa nói xong, Kiều Dung đã không nhịn nổi nhảy dựng lên, lấp bấp hỏi lại:
"Ngươi...ngươi vừa nói cái gì?"
"Thuộc hạ hỏi người cách thông minh nha" Hàm Nhất thật sự không hiểu nổi, nhà hắn phu nhân đây là làm sao?
"Không phải cái này, trước đó nữa!"
"Thuộc hạ khen phu nhân thông minh, đã đoán đúng rồi" Hàm Nhất tuy là không hiểu, nhưng hắn rất thức thời không hỏi gì khác, phu nhân hỏi gì hắn đáp cái gì liền hảo.

"Vậy...vậy có nghĩa là....A Thiên nó có ái nhân?" Cuối cùng Kiều Dung đã bắt được trọng điểm.


"A.....ân" Hán còn tưởng là phu nhân đã sớm hiểu, ai dè......!
"Ngươi nói thật?" Kiều Dung một bộ không thể tin nổi nhìn Hàm Nhất hỏi lại.

"Là thật sự, chủ thượng ngài có ái nhân"
Quả thật thì chuyện này đúng là khó tin thật, trước khi gặp Đông Phương Thiên Nguyệt, Phong Lam Thiên cả ngày đều điên cuồng tu luyện, có khi là hắn phụ mẫu hơn một năm mới thấy mặt hắn được một lần!
Không biết bao nhiêu lâu mới ra ngoài một lần, mà mỗi lần ra ngoài đều là vì có sự vụ cần giải quyết, giải quyết xong lại vội vã quay trở về Quỷ Cung bế quan!
Nữ nhân mà Phong Lam Thiên đã gặp trong những năm qua, ngoại trừ Kiều Dung, còn có hắn nãi nãi, cũng chỉ có tỉ muội Điệp Y cũng Điệp Lan, mà hắn thái độ đối với Điệp gia hai tỉ muội cũng không có gì gọi là ưa thích của một nam nhân đối với nữ nhân, nên nàng sớm đã không nghĩ ngợi.

Có lẽ vì tính cách hắn vốn lãnh đạm, cũng có lẽ vì Cổ Độc Xuân Nguyệt khiến hắn khó mà gần gũi với nữ nhân, nên suốt nhiều năm qua, Kiều Dung vẫn luôn nghĩ rằng, nàng nhi tử có lẽ sẽ phải đơn độc cả một đời.

Bây giờ tự nhiên đùng một cái, nói cho Kiều Dung là nhà nàng A Thiên đã có ái nhân, nàng như thế nào tin được?!
"Vậy giờ A Thiên đang ở đâu?
Hàm Nhất còn chưa kịp trả lời, Phong Lam Thiên lúc này lại vừa vặn bước ra khỏi cửa, ngước mặt liền thấy nhà mình mẫu thân, kinh ngạc trừng trừng đôi mắt, bất quá chưa đầy một giây đã lấy lại phong thái cao ngạo tà mị ngày thường, bước đến trước mặt Kiều Dung:
"Nương, sao người lại ở nơi này?"
______________

Cóc của Cà Phê:
Mọi người thấy cua này ngon không?
Mà có ai giống mình không, nhà mình có bức tường bị bẩn, mẹ Cà Phê thấy Cà Phê vẽ tranh phong cảnh cũng ổn áp thì bảo Cà Phê vẽ một bức tranh lên đấy.

Chuyện sẽ không có gì đáng nói cho đến khi mình bắt đầu vẽ, cọ của mình chỉ có size nhỏ, tại thông thường mình hay vẽ khổ giấy A4, A5, A6 nên là cọ không lớn, lớn nhất cũng chỉ có cọ size số 6, mà bức tường cần vẽ so với khổ A0 còn muốn to hơn gấp 2, thế là mình ôm đống cọ đó ngồi vẽ mà đau khổ không nói nên lời.

Vẽ từ hôm thứ 7 tới giờ, bức tranh mới xem như hoàn thiện, mà mỗi lần mình vẽ là mình ngồi xuyên suốt từ 7 giờ sáng tới 12 giờ trưa, sau đó khi mình đứng lên định đi nghỉ ngơi thì những tiếng "răng rắc" định mệnh vang lên, tiếp theo sau đó là cơn tê tái truyền đến từ eo và chân.

Đến gần 1 giờ là mình lại phải đi vẽ tiếp, vẽ đến 4 giờ chiều, viễn cảnh ban trưa lại lập lại, mà buổi chiều còn đau khổ hơn, mình vẽ xong không được đi nghỉ ngơi mà còn phải làm hết công việc nhà nữa, mệt đến nổi mình vừa đặt lưng xuống nệm một lát đã ngủ khi nào không hay.

Mà vẽ xong cho mẹ Cà Phê, là đống acrylic của mình cũng bị trấn lột sạch sẽ, chai phun sơn bảo vệ cũng oanh liệt ra đi, ôi trái tim Cà Phê đang rỉ máu đầm đìa.....!
Thôi không lảm nhảm nữa, tạm biệt mọi người, chúc mọi điều may mắn sẽ đến với các bạn và không xu như mình mấy ngày nay ????????????.