Cha Khang nhìn vẻ mặt bi thương thảm thiết của con gái, cũng không nén nhịn được mà trở nên bi thương.

Ngày xưa ấy, ông đã phải dùng hết tâm cơ để cưới mẹ của Khang Từ về làm vợ, thế nhưng mà người vợ của ông sau khi sinh hạ đứa nhỏ, không có bao lâu liền qua đời.

Trong lòng ông có biết bao bi thương phẫn uất, khó chịu ấm ức.


Thế nhưng khi nhìn thấy đứa con gái của mình càng lớn lại càng giống người vợ đã quá cố của mình, ông liền một lòng một dạ dồn hết tình yêu của mình ở trên người con gái, coi Khang Từ giống như tiểu công chúa vậy, nâng niu con gái ở trong lòng bàn tay để mà cung phụng, con gái muốn cái gì thì cho cái đó.

Nhưng mà chờ đến khi Khang Từ trưởng thành, ông mới phát hiện, ông vậy mà đã dạy dỗ nuôi dưỡng con gái không thành tài! Hồi nhỏ bị người cô thiết kế đưa đến bên người Vũ Thiên, không chỉ có liên lụy mất cả trái tim, mà khi trở lại còn bị vết thương chồng chất.

Chuyện khi đó trừ bỏ đau lòng chỉ thân xác đến tiều tụy.

Ba năm trước con gái ông liền bị lợi dụng càng triệt để hơn nữa, không những chỉ có mất mặt xấu hổ mà còn bị hủy đi sự trong sạch của mình.

Còn lần này thì sao đây? Vũ Phượng Kiều không đầu óc, chẳng lẽ con gái của ông cũng không còn đầu óc nữa sao?
Vì sao ông trời lại không công bằng như vậy chứ? Nhà người ta con cái đều có tư thế long phượng, trong khi con gái của mình rõ ràng sinh ra là kim chi ngọc diệp, vì sao lại không có tí ti tài ba nào chứ? Cha Khang thống khổ lắc lắc đầu.
"Ba, " Khang Từ lệ rơi đầy mặt bổ nhào vào trong lòng cha của mình, nghẹn ngào nói: "Con van cầu ba đó, ba nhất định phải giúp con! Con hiện tại biến thành cái bộ dạng này, cũng đều là do Mục Vũ Phi… Con nhất định phải bắt cô sống không bằng chết!"
Cha Khang run run phủ tay lên đỉnh đầu con gái, vuốt ve mái tóc của cô, đấu tranh thật lâu mới tàn nhẫn, quyết tâm đẩy con gái ra, "Con biến thành như bây giờ không phải là do lỗi của Mục Vũ Phi, vì sao con lại không chịu hiểu như vậy chứ? Vũ Thiên căn bản là không có yêu con! Mà con bị người ta lợi dụng, cũng là vì con gieo gió gặt bão, dễ tin người kia.


Vì sao con cứ không chịu nhìn nhận cho rõ, mà cứ nhất định phải tranh giành khẩu khí tức giận như vậy chứ?"
Khang Từ thấy người cha của mình vậy mà lại cự tuyệt ý muốn của bản thân mình, trong cơn giận dữ không khỏi phát cuồng, liền quát um lên: "Ông căn bản là không coi tôi là con gái của mình, trong lòng ông cũng chỉ có những đứa con trai kia của ông mà thôi! Bọn họ từng đứa từng đứa đều là đồ con hoang, căn bản là không xứng đáng có dòng máu của nhà họ Khang chảy trong người! Buồn cười thật đó! Ba ba à, ông còn quan tâm ưu ái bọn chúng như vậy, phỏng có ích lợi gì đây? ! Tôi đây mới chính là người thừa kế duy nhất chính thống của nhà họ Khang! Là của tôi thì đừng hòng có người nào có thể lấy đi được! Tôi sớm muộn gì cũng phải làm cho bọn họ cùng Mục Vũ Phi kia bị thân bại danh liệt!"
Cha Khang ngạc nhiên nhìn con gái của mình giống như Tu La ác sát vậy.

Ông quả thực không thể tin tưởng được những lời như thế lại là từ trong miệng con gái của nói ra! Mặc dù quả thật là ông có mấy người con trai, thế nhưng mà ông cũng để lại cho đầy đủ gia sản cho con gái, lại còn đang tìm kiếm cho con gái một người chồng con nhà tử tế.

Như vậy về sau cuộc sông của con gái ông nhất định là sẽ hạnh phúc không chút lo buồn! Nhưng mà hiện tại ông mới biết được, thật không ngờ con gái của ông lại hận mấy đứa em trai của nó đến thế? Đến mức độ chỉ muốn giết chết các em cho mình được thoải mái như vậy? Cha Khang đã tuổi trên năm mươi, đến lúc này rốt cuộc đã không sao chịu nổi sự đả kích mà con gái của ông vừa tạo ra nữa rôi.

Cha Khang lảo đảo ngã ngồi xuống dưới đất, nước mắt không sao nén nhịn được nữa liền tuôn rơi đầy mặt.
Khang Từ hừ một tiếng vẻ ghét bỏ, nói vẻ đầy oán độc: "Bình thường ông cưng chìu tôi cũng chỉ bởi vì tôi đây có nét giống mẹ đến tám phần, nếu không phải như vậy, căn cứ vào điểm này ông lại chịu để ý đến tôi hay sao? Thật sự thương yêu tôi cưng chìu tôi, liền không nên đi tìm một đám gái quê mùa bên ngoài để mà sinh ra một đám lộn sòng kia để tranh cướp gia sản với tôi! Đây hết thảy đều là cái sai của ông, cho nên ông đừng có ở chỗ này mà giả mù sa mưa với tôi, muốn để cho tôi thương hại ông nữa!”
Cha Khang nghe thấy con gái của mình nói ra những câu oán hận như vậy liền trở nên trầm mặc.


Ông lau quệt nước mắt trên mặt, xoay người rồi rời đi, thậm chí ngay cả cửa phòng cũng không buồn đóng lại.

Ông đã không còn có tâm lực để mà quản con gái của mình nữa rồi.

Khang Từ bây giờ đã không còn là một cô bé ba tuổi nữa.

Lại nói, cho dù có được nuông chiều đến đâu, lẽ ra con gái ông cũng hẳn là phải phân định rõ ai là người thật tâm đối xử tốt với mình, ai là người không thật tâm…, Nhưng đến bây giờ đây, rốt cuộc ông đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, đứa con gái mà bản thân ông nuôi dưỡng sắp được ba mươi năm kia, vậy mà lại là một con sói mắt trắng (ý nói người vô ơn phụ nghĩa), là loại người đối xử với mọi người luôn tàn nhẫn quyết tuyệt!
Cha Khang móc điện thoại ra, bấm một số dãy số điện thoại, nói với đối phương vẻ đầy mệt mỏi: "Tử Trúc, mang theo đứa nhỏ đến nhà họ Khang đi, là thời điểm để cho đứa nhỏ trở về nhà rồi.".