Cha Khang lấy tốc độ cực nhanh tiến hành đăng ký kết hôn cùng với Tử Trúc, người tình thứ nhất của ông, mà đứa con của bọn họ, Khang Dĩ Hoài cũng danh chính ngôn thuận trở thành em trai của Khang Từ, là người thừa kế duy nhất hợp pháp của nhà họ Khang.

Cha Khang làm như vậy là có đạo lý của ông.

Đứa con trai nhỏ này của ông, lúc nhỏ ông cũng chưa từng bao giờ là một người cha có trách nhiệm đối với cậu.

Thế nhưng mà Khang Dĩ Hoài lại chưa bao giờ từng tỏ ra oán giận đối với người cha của mình.

Mỗi ngày Khang Dĩ Hoài đều cùng với người mẹ của mình trải qua cuộc sống bình thản.

Cho dù là sau này đã trưởng thành, cậu cũng chỉ độc lập đi ra ngoài làm việc, thỉnh thoảng mới hưng trí bừng bừng theo cha Khang và người mẹ của mình bàn luận về một số những chuyện lý thú trong công việc.


Khang Dĩ Hoài luôn luôn bình thản với danh lợi, chỉ cầu được trải qua cuộc sống bình lặng của mình.

Tuy rằng cha Khang biết loại này tính tình này của cậu cũng không thích hợp làm người thừa kế của nhà họ Khang.

Thế nhưng mà đối lập với Khang Từ mà nói, đứa nhỏ này cũng đã mang lại cho ông rất nhiều an ủi.

Ông có thể từ trên người hai mẹ con bọn họ cảm nhận được niềm vui trong quan hệ cha con.
Về sau khi Khang Từ biết được chuyện này thì răng bạc gần như đã cắn nát.

Thế nhưng mà cha Khang đã sớm đuổi cô ta đến sống ở biệt thự Tây Giao, nói rõ là muốn cô ta tự sinh tự diệt! Khang Từ hận liền lấy những thứ gì đó trong nhà có thể đập được, đều đập vỡ nát.

Các người hầu bên người cũng bị cô ta đánh cho mình đầy thương tích.

Khang Từ hận! Nếu như không có Mục Vũ Phi, như vậy cô ta sẽ được gả cho Vũ Thiên, cũng sẽ không thể làm cho quan hệ hai cha con của cô ta náo loạn đến mức này! Vì sao cô chịu lấy phần tức giận này đây? !
Suy nghĩ trước sau, Khang Từ quyết định đề cập đến hôn lễ trước tiên.

Những thủ hạ của cô ta, người ta đều nói Hứa Phàm gần đây thân thể không tốt, đang tĩnh dưỡng ở phòng bệnh cách vách với phòng của Mục Vũ Phi.

Còn Mục Vũ Phi thì miệng vết thương không sai biệt lắm cũng đã lên da non rồi.

Không có chuyện gì còn có thể xuống giường đi đi lại lại được.


Khang Từ khi biết được tin tức này thì thiếu chút nữa đã đều bóp nát điện thoại di động.

Cô ta thật không rõ vì sao Mục Vũ Phi lại không chết đi để mọi chuyện coi như là xong rồi chứ? Người đã chết liền không còn nhiều chuyện gây phiền lòng như vậy nữa!.
Khang Từ không biết rằng, thủ hạ của cô ta sớm đã bị Vũ Thiên mua chuộc rồi.

Dù sao Vũ Thiên cũng là đại thiếu gia của nhà họ Vũ, mà Khang Từ sau khi bị nhà họ Khang xa lánh, thì chúng bạn của cô ta cũng đã liền xa lánh theo.
Mục Vũ Phi cũng giống như Khang Từ, bất quá mối hận của Mục Vũ Phi chỉ nhiều lên chứ không ít đi.

Mục Vũ Phi hận không thể nghiền xương của Khang Từ thành tro, đem đến để an ủi linh hồn của đứa nhỏ ở trên trời kia.

Mục Vũ Phi cầm áo cưới áp vào bên người, thời điểm cô khoa tay múa chân ánh mắt đều đỏ ửng, hận không thể nhìn chiếc áo cưới kia đến rách thành các lổ thủng.
Vũ Thiên cảm thấy chói mắt, rút tuột chiếc áo cưới từ trong tay Mục Vũ Phi ra, kéo cô ngồi ở trên giường bệnh.
"Hai chúng ta luôn luôn không có một người nào, không có một lần nào có buổi hôn lễ giống như thế này.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, một lần mặc áo cưới, lại không phải là cùng với anh." Mục Vũ Phi cười nói đầy kinh dị.
Vũ Thiên lôi kéo tay Mục Vũ Phi, rối rắm một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Phi Phi, chờ sau này khi chúng ta trở về trong nước rồi, anh liền bổ sung cho em một buổi hôn lễ, em sẽ trở thành một vị tân nương xinh đẹp nhất."
Mục Vũ Phi lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Vũ Thiên, em mệt mỏi lắm rồi.

Cuộc sống như vậy, em trôi qua quá mệt mỏi rồi! Em không thể quên được là bản thân mình đã bị mất đi đứa nhỏ.

Cho dù là có giết Khang Từ thì em cũng không thể quên được.


Trên người em, vết sẹo kia thời thời khắc khắc đều nhắc nhở em! Em đã phải chịu biết bao nhiêu uất ức, đã gặp phải bao nhiêu nghiệp chướng.

Em bị mất đi không chỉ là đứa nhỏ, mà còn là tương lai của em, là quyền được làm mẹ của em.

Còn nữa, còn tất cả những người có liên quan đến chuyện này, anh đều không thể tha thứ."
Nghe những lời này, Vũ Thiên liền trầm mặc.

Lời này của cô vẫn giống như biến thành nói cho anh biết, mỗi một người cô đều hận, bao gồm cả anh.

Cho dù Vũ Thiên anh có là cha của đứa nhỏ kia, Mục Vũ Phi cũng sẽ không thể vì vậy mà chịu tha thứ cho anh.

Trái tim của cô bị vỡ nát có chắp vá lại thì cũng không thể nào chắp vá lại được nữa rồi.

Mục Vũ Phi muốn tất cả mọi người đều phải trả giá thật nhiều vì đứa con của cô! Vũ Thiên nghĩ muốn giải thích, giải thích chuyện anh hai lần đều không thể lập tức tới cứu cô là vì có nguyên nhân của nó.

Thế nhưng mà, những nguyên nhân này nói ra ở trước mặt Mục Vũ Phi đang bị thương, thì lại có vẻ là yếu ớt mà vô lực như vậy.

Anh không thể nói nên lời được..