Mục Vũ Phi cũng không để ý đến xem có hàm nghĩa đặc thù gì ở trong lời nói của Thất Muội hay không, chính là ý bảo người hầu đang ở một bên, đi lấy mang lên một bộ bát đũa.

Thất Muội ngồi xuống, nhưng cũng không có động đũa.

Cô ta luôn luôn có ý sai sử Văn Điềm đi quyến rũ Vũ Thiên, thế nhưng mà Văn Điềm lại thê thê thảm thảm nói với cô ta rằng, Mục Vũ Phi đã trở lại, lain còn động thủ đối với nhà họ Văn của cô ta.

Đây không phải là đánh vào mặt Thất Muội này hay sao? Nhà họ Vũ trên dưới đều biết đến Văn Điềm là bạn thân của cô ta, ai mà không nể mặt cô ta ba phần chứ? Bây giờ Mục Vũ Phi vừa trở về đã hạ thủ chỉnh đốn Văn Điềm như vậy, như thế Mục Vũ Phi đã đặt cô ta ở chỗ nào đây?
Sắc mặt Thất Muội tối đen, đến ngay cả Bảo Bảo Bối Bối đều nhìn thấu manh mối.


Bọn họ nhìn nhìn Mục Vũ Phi, lại nhìn một chút sang Thất Muội, cuối cùng đưa ánh mắt định ở tại trên người Vũ Thiên.

Vũ Thiên buông bát đũa, sờ sờ đầu đứa nhỏ, nhìn Thất Muội mỉm cười hỏi: " Thất Muội nhìn thấy chị dâu trở về liền mất hứng sao?"
Thất Muội xùy một tiếng, nói: "Vốn là đang cao hứng, nhưng mà em nghe thấy Văn Điềm nói, chị dâu bây giờ so trước kia đã càng huênh hoang hơn rồi.

Bất kể là bạn bè của ai, cũng muốn xuống tay chỉnh đốn một chút.

Chuyện này thật là làm cho emkhông dám khen tặng."
"Cô đây là muốn nói đến Văn Điềm phải không?" Vũ Thiên sắc mặt lạnh xuống ba phần.
Thất Muội vẫn chưa nghe ra hơi thở nguy hiểm trong lời nói của Vũ Thiên.

Cô ta khoang hai tay lại ở trước ngực, tựa lưng vào ghế ngồi, nói vẻ khinh thường: "Chẳng lẽ còn có người khác nữa sao? Chị dâu quả nhiên là xuất chúng nổi bật, đến thể diện của người trong nhà mà cũng không chịu nể."
Mục Vũ Phi vẫn luôn luôn im lặng không lên tiếng.

Cô vừa mới trở về nhà họ Vũ, căn bản cũng còn chưa được vững vàng ổn thỏa, đương nhiên sẽ không thích gây sự xung đột đối với Thất Muội.

Hơn nữa bên người cô vẫn còn có Vũ Thiên đây, cô tin tưởng ở anh.

Vũ Thiên cười lạnh một tiếng, hỏi lại: " Ý tứ của Thất Muội ở đây chính là, Văn Điềm là người trong nhà họ Vũ của chúng ta đúng không?"
Thất Muội sửng sốt, cau mày âm lãnh nhìn lại Vũ Thiên nói: "Đương nhiên là không phải là người trong nhà họ Vũ rồi! Anh trai hỏi như thế là có ý gì vậy?"
"Trong tâm tư của Văn Điềm đang tồn tại ý định muốn cái gì, tôi không phải là không biết, cô cũng không phải là không biết.

Hơn nữa cô ta còn rêu rao ầm ĩ rằng muốn trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Vũ, cho nên bà xã tôi mới sửa trị cho cô ta một chút, cô như vậy liền thấy mất hứng sao? Tôi hỏi cô, cô là dựa vào cái gì mà nói là bất bình thay cho Văn Điềm kia? Hay nói đúng hơn là cô đang ủng hộ cho cô ta, có phải không? Mặc dù cô cũng là người của nhà họ Vũ thật, nhưng mà cô vẫn còn chưa có đủ bản lãnh để mà đối nghịch cùng với nhà họ Mục.

Còn có một chuyện nữa, tôi hi vọng cô cũng nên hiểu rõ, vài năm nay vẻ mặt của tôi vẫn còn ôn hoà đối với cô, chẳng qua là bởi vì cô là người nhà họ Vũ.

Cô không nên để cho chính mình trở thành giống như Vũ Phượng Kiều ngày trước vậy, sẽ mất nhiều hơn được đó!"
Lời nói này của Vũ Thiên đúng là vô cùng ác độc.

Anh nói xong, trên mặt Thất Muội liền thoắt xanh thoắt trắng.

Vài năm nay quả thật nhà họ Vũ đối xử với cô ta coi như cũng có chút hòa nhã.

Cho nên cô ta dần dần cảm thấy như được trở lại thời gian thủa trước, có thể ở khoa tay múa chân ở trong nhà họ Vũ rồi ! Nhưng mà Thất Muội không cam lòng lại luống cuống ở trong nhà họ Vũ như thế, nên không khỏi chỉ vào Mục Vũ Phi chửi ầm lên nói: "Anh trai à, anh quả nhiên là cưới được cô dâu về liền đã quên luôn người trong nhà rồi! Hiện tại thiên vị người ngoài liền bắt đầu giáo huấn em gái trong nhà phải không ?"
"Đủ rồi đấy!" Ông cụ Vũ vỗ lên cái bàn một cái, quát lớn, "Cái gì mà gọi là người ngoài hả? Mục Vũ Phi là chị dâu của cháu, là cháu dâu của mẹ cháu, Cháu nói như vậy, chẳng lẽ ý tứ chính là Văn Điềm kia chính là người trong nhà, mà Mục Vũ Phi lại là người ngoài hay sao? Không đồng ý thì mau trở về trong chính nhà của cháu mà ngồi ngốc ra ở đó đi! Khó có được thời gian gia đình tụ hội cháu còn ở đây nói ấm ức cái gì! Thất Muội bị ông cụ Vũ mắng cho, xấu hổ và giận dữ không thôi.


Cô ta cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm vào Mục Vũ Phi, hận không thể dùng ánh mắt hành hạ Mục Vũ Phi đến chết mới hả!
Mục Vũ Phi thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, nói cười nhàn nhã: "Tôi không nói chuyện, không có nghĩa là tôi không tức giận.

Tôi bây giờ vẫn còn là con dâu của nhà họ Vũ, là vợ danh chính ngôn thuận của anh Vũ Thiên.

Thất Muội ngỗ nghịch ở trong này như vậy, tôi đây liền cảm thấy cô trưởng thành liền có bản lãnh rồi đấy nhỉ, có thể đối kháng cùng với nhà họ Mục, còn có thể đối kháng cùng với anh trai của cô nữa cơ đấy!? Đừng có nói cậy sủng sinh kiêu, tôi đây có đủ tư cách!"
Thất Muội sắc mặt trắng bệch chỉ tay về phía Mục Vũ Phi, Cánh tay vươn ra chỉ đều lập tức phát run.

Cho tới bây giờ Thất Muội cũng không phát hiện ra Mục Vũ Phi lại là người như vậy.

Mục Vũ Phi vậy mà lại có thể răng bén lưỡi nhọn như vậy, như một người đàn bà chanh chua đầy đủ thói xấu!
Nếu có thể, Mục Vũ Phi thật sự không nghĩ muốn chuyện này xảy ra.

Dù sao cô cũng mới vừa trở về trong nhà, lại liền gây hấn với người nhà họ Vũ như vậy, chuyện được lan truyền đi, như vậy dự tính là chuyện gì xảy ra nữa đây? Nhưng mà, chung quy là có người làm cho cô tức giận như vậy, khiến cho cô nghĩ không muốn phản kháng lại thì không được!.