Mục Vũ Phi vốn là tự khoe mình giống như lưu manh, từ trước tới giờ cũng chưa từng có người nào nói là cô không phải.

Cá tính của cô thật hấp dẫn mọi người, nhưng mà người có thể tiêu thụ cô, thì cũng chỉ có một mình Vũ Thiên mà thôi.

Bọn họ đều là những người có khí chất mạnh mẽ, cho nên chỉ có người như Vũ Thiên thuộc loại nghịch thiên kia, thì có thể có khả năng ngăn chặn được Mục Vũ Phi.

Mà Thất Muội bất quá cũng chỉ là một đứa bé được người nhà cưng chìu quá trở thành hư.

Thất Muội căn bản là không ở cùng trên một đẳng cấp như Mục Vũ Phi được! Mục Vũ Phi chỉ cần nói mấy câu là đã có thể làm cho Thất Muội nghẹn họng im bặt.


Dù sao nếu như nói người thuộc loại thiên chi kiêu nữ (*), thì Mục Vũ Phi hoàn toàn xứng đáng.

Còn Thất Muội kia thì chỉ thuộc loại thứ hai, bất quá tất cả đồ ăn đều là ỷ vào Vũ Thiên, nên mới cô ta mới có thể nói chuyện ngang hàng.
(*) Thiên chi kiêu nữ (hoặc thiên chi kiêu tử): Thành ngữ.

Dịch nghĩa: con gái (con trai) cưng của trời.Ý nghĩa: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.

Ban đầu, cụm từ này được dùng để chỉ tộc người Hồ mạnh mẽ ở phương Bắc Trung Quốc.

Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.

Trong đoạn văn trên câu thành ngữ được dùng với ý nghĩa là đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều.
Mục Vũ Phi từ trước đến nay bản thân cô không hề có ý nghĩ, mình chính là đại tiểu thư của nhà họ Mục, nhưng mà mỗi khi có người nhà họ Vũ khiêu khích cô, thì cái thân phận này lại trở thành một cái ô dù cho cô vô cùng tốt.

Đây là món quà tốt nhất của mẹ cô và người nhà họ Mục đã tặng cho Mục Vũ Phi, khi cô xuất giá gả cho Vũ Thiên.

Cô vẫn là đại tiểu thư Mục Vũ Phi, được nhận sự che chở của gia tộc.
Mà Mục Vũ Phi cô, vị đại tiểu thư này tính tình luôn luôn không tốt.


Cho dù là em gái chồng nhà mình, nếu như đã gây cho cô sự tức giận, thì Mục Vũ Phi cô sẽ không thể nào chịu được.

Nếu Thất Muội không biết, như vậy cô sẽ giải thích để cho cô ta biết.

Nói đến cùng, hiểu biết nhất về ý tưởng của cô ta, vẫn là Mục Vũ Phi.

Cô biết Thất Muội kia không dám giao hàng đối kháng chính diện với người nhà họ Vũ, nên chỉ có thể ức hiếp "người ngoài" là Mục Vũ Phi cô.
Mục Vũ Phi nhìn thẳng tắp sang Thất Muội, bình tĩnh hỏi: "Với tôi, với người nhà họ Vũ, hiện tại đều cũng rất hạnh phúc! Nhưng mà tôi không cho phép bất luận kẻ nào tới nơi này để quấy rầy.

Thất Muội đây là muốn thử một lần thủ đoạn của tôi sao?"
Mục Vũ Phi rõ ràng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, nhưng mà cả người cô lại phát ra sát khí mạnh mẽ, nên đã hù dọa đến Thất Muội làm cô ta câm miệng.

Nhìn đi nhìn lại người nhà họ Vũ đang nên làm gì thì làm ở trong phòng, Thất Muội rốt cuộc hiểu rõ rồi, nơi này chẳng phải là nơi mà cô ta có thể giương oai được! Cô ta đã từng thử ức hiếp Dư Mẫn, nhưng mà Vũ Hạo Dân mấy năm gần đây đã trợ giúp cho mẹ Vũ, lo lắng cho sản nghiệp của nhà họ Vũ rất là đắc thế, mà Dư Mẫn cũng được ông cụ Vũ phi thường yêu thích.

Thất Muội mà đối nghịch với Dư Mẫn thì đến nửa phần ưu việt cũng không thể có được.

Tuy rằng nhà họ Vũ đối đãi với cô ta tốt lắm, nhưng mà Thất Muội hi vọng mình sẽ lấy được càng nhiều hơn nữa.

Thế nhưng mà người nhà họ Vũ lại giống như khám phá ra ý đồ của cô ta rồi vậy, nhất định không chịu cho cô ta được nửa điểm ngon ngọt.


Mãi cho đến khi Thất Muội nhận được sự nhục nhã trước những câu chất vấn kia, loại cảm xúc bực tức này mới bạo phát ra toàn diện.

Thế nhưng mà mọi chuyện lại xảy ra ngoài dự kiến của cô ta.

Mục Vũ Phi hiện tại đã không còn giống như Mục Vũ Phi của trước kia nữa.

Ngày trước Mục Vũ Phi còn tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung, để mặc cho người khác đắn đo cô, hiện tại cô lại giống như là một cánh cửa bằng sắt vậy, người nào không biết sống chết rất có khả năng sẽ đá vào làm cho chính mình bị gãy xương!
Vũ Thiên bị cô em gái của không ra gì của mình làm cho bản thân tức giận đến mức ngực liền chậm rãi bị đau lên.

Mục Vũ Phi thấy Vũ Thiên nhíu mày liền biết ngay vết thương cũ của anh bị tái phát, vội vã lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa lên lồ|\|g ngực của anh.

Vết thương của Vũ Thiên cũng tựa như một tảng đá lớn đè nặng ở trong tim của mọi người trong nhà họ Vũ, làm cho bọn họ ngày ngày đêm đêm đều phải lo lắng.

Ông cụ Vũ nhìn thấy sắc mặt của Vũ Thiên trắng bệch ra, không khỏi trợn tròn mắt lên, cất tiếng mắng mỏ, trách cứ Thất Muội: "Mày vừa tới liền đã làm cho cả cái nhà này cảm thấy bị ngột ngạt rồi! Cút đi cho ta, về sau không được đến đây nữa, ít có mặt tại đây thôi, làm vướng mắt của mọi người trong nhà này!".