Mục Vũ Phi còn đang nhớ lại chuyện trước kia, bất giác liền nở nụ cười.

Thời điểm cô vừa tiếp xúc với sản nghiệp của gia tộc cũng là lúc cô lạnh nhạt với Vũ Thiên, khiến Vũ Thiên tức giận, mỗi ngày đều đứng ở trước mặt cô nói: "Mục Vũ Phi, anh nói cho em biết, thiếu gia đây đang mất hứng!"
Có một lần Mục Vũ Phi đang nằm ở trên giường xem tài liệu, Vũ Thiên thì cứ đi tới đi lui ở trước mặt cô, đi một lần cởi một lượt quần áo.

Thế nhưng mà khi đó Mục Vũ Phi làm gì có tâm tư nào mà phản ứng lại đối với anh, cả trái tim cô đều đang nhào vào trên công việc cả rồi.

Về sau Vũ Thiên đen mặt liền bổ nhào vào trên người Mục Vũ Phi, lôi bắp đùi của cô ra mà hôn lên.

Mục Vũ Phi bị anh trêu chọc cho buồn trong người, liền bật cười lên ha ha, tiếp đó liền nói thẳng anh thật là đáng ghét.


Vũ Thiên tức giận rồi, tức giận đến mức mỗi một sợi tóc trên đầu anh đều dựng đứng lên.

Vũ Thiên trợn trừng mắt, một mặt khó chịu nói: "Thạt hư hỏng! Bản thiếu gia đây mất hứng!"
Mục Vũ Phi nở nụ cười.

May mắn mắt của Vũ Thiên mắt phượng xếch quyến rũ.

Nếu như tròng mắt của anh lớn hơn một chút, tròng mắt trợn trắng lên thì chẳng phải là sẽ bị bay ra ngoài hay sao? !
Cũng giống như Mục Vũ Phi, Vũ Thiên nhớ tới đủ loại ch của hai người trước kia, đều không nhịn được mà bật cười lên.

Hai bảo bối nhìn vẻ tò mò, cũng hưng trí bừng bừng hỏi xem hai ba mẹ đang ở đó cười cái gì.

Vũ Thiên ôm hai bảo bối vào trong ngực mình, nói: "Ba ba và mẹ đang nói về chuyện trước kia, khi đó vẫn còn chưa có bảo bối."
Bối Bối nghiêng đầu tò mò hỏi: "Vậy thời điểm không có bảo bối ba mẹ thấy cao hứng hơn, hay là thời điểm có bảo bối rồi ba mẹ thấy cao hứng hơn?"
Mục Vũ Phi nhéo lên mặt của cu cậu, nói vẻ hung tợn: "Không có hai đứa các con là cao hứng nhất! Thân là trẻ nhỏ của nhà họ Vũ, không có việc gì liền đi thảo luận cô gái nhỏ của nhà người ta đẹp mắt ra sao, lại không thể có chút tự giác nào hay sao? Thực cũng không giống chúng ta một chút nào cả! Bối Bối bưng mặt, nước mắt lưng tròng nhìn Vũ Thiên, kêu oa một tiếng rồi lập tức bổ nhào vào trong lòng ba của mình.

Trước kia bọn trẻ đều cảm thấy mẹ là người dễ thân thiết hơn là ba ba, nhưng mà bây giờ mới thấy, ba ba là người hiền hòa dễ thương hơn mức nào! Vũ Thiên liếc mắt ngó nghiêng qua Mục Vũ Phi một cái, ôm lấy bọn nhỏ, sau đó liền đưa lưng về phía cô.
Khóe miệng Mục Vũ Phi giật giật.

Đột nhiên cô bổ nhào về phía trước liền giáng một đòn bất ngờ khiến Vũ Thiên cùng bọn nhỏ đều gục.


Sau đó cô ngang ngạnh ôm hai đứa con vào giữa bản thân và ông xã của mình, làm thành một đoàn rồi cùng bọn họ cười vang lên.
Sáng sớm hôm sau Mục Vũ Phi liền sớm rời giường để làm công việc trong nhà.

Quần áo của bọn nhỏ đại bộ phận đều ở nhà họ Vũ, cô không nghĩ muốn mượn tay người khác, liền tự mình giặt giũ quần áo cho các con.

Ngày hôm qua Vũ Thiên cao hứng nói chuyện cùng với hai đứa nhỏ mãi, phải thật lâu sau mới chịu đi ngủ.

Lúc ngủ bọn nhỏ cũng ngủ chung cùng với bọn họ ở trên chiếc giường lớn.

Nhưng mà Mục Vũ Phi đều đã giặt xong quần áo rồi, ông cụ Vũ cũng đi rèn luyện buổi sáng từ sáng sớm đã về nhà, vậy mà bọn nhỏ và Vũ Thiên còn chưa có ý định muốn rời giường.

Mục Vũ Phi ngay cả việc lau khô những giọt nước trên tay của mình đi, cũng chưa kịp làm, liền đi đến đẩy cánh cửa phòng ngủ ra.
"Dậy đi thôi, đến giờ ăn điểm tâm rồi." Mục Vũ Phi đẩy đẩy Vũ Thiên.
Trong nháy mắt, Vũ Thiên liền tỉnh lại, anh nhéo nhéo cái mũi một lúc thì mới thanh tỉnh được một chút, đột nhiên liền ôm lấy thắt lưng Mục Vũ Phi hôn một cái lên môi của cô.

Mục Vũ Phi bị mất cân bằng thiếu chút nữa thì bị ngã xuống ở trên người Vũ Thiên.

Mục Vũ Phi kinh hãi vội vã đỡ vào bả vai của Vũ Thiên.

Cô nhỏ giọng nói một câu đầy vẻ hờn dỗi: "Các con vẫn còn đang ở đây đó, đừng có làm những chuyện không đứng đắn."
Vũ Thiên xốc chiếc chăn lên kéo mở nút thắt cổ áo của bản thân, để lộ ra cơ ngực to lớn của mình.


Vũ Thiên cười hề hề nhìn sang Mục Vũ Phi, ý tứ quyến rũ hàm xúc đủ mười phần.

Mục Vũ Phi nhanh chóng một tay che nơi cái mũi, một tay khác liền dò xét lên ngực Vũ Thiên.

Vũ Thiên đúng là nghĩ muốn hấp dẫn Mục Vũ Phi tới.

Thế nhưng mà, đáng chết là Vũ Thiên không ngờ rằng, bàn tay của Mục Vũ Phi lại lạnh giá như vậy! Anh tru lên một tiếng oa oa rồi bỏ tay của cô lại phía sau, lui vào trong chăn.

Hai bảo bối bị âm thanh ầm ĩ kia quấy nhiễu, liền cau mi lại, không tự chủ liền kéo chăn lên che kín đầu, vùi cả người ở bên trong.

Mục Vũ Phi vươn tay tiến vào trong chăn, xốc quần áo của bọn nhỏ lên, rồi sờ s0ạng lên người bọn chúng.

Tiếng kêu thê thảm tuyệt vọng của bọn nhỏ vang lên.

Hai đứa trẻ liều mạng đẩy tay của Mục Vũ Phi ra, sau đó lại nghiêm nghiêm thực thực bao kín lấy chính bản thân mình..