Bối Bối lộ cái đầu ra, tức giận nói với Vũ Thiên: "Ba ba, có lão yêu quái!"
Rồi sau đó cu cậu liền nhanh chóng rụt cái đầu trở lại trong chăn.

Mục Vũ Phi xù lông rồi ! Dám nói cô là lão yêu quái! Cái đồ ranh con kia, xem ra là nhân sinh quan đã bị sai lệch rồi! Mục Vũ Phi dùng sức muốn kéo tuột chăn mền của ba cha con Vũ Thiên ra.

Nhưng mà hai đấm khó có thể địch lại được sáu tay, một mình Mục Vũ Phi chiến đấu với ba cha con cùng một giuộc kia thì vẫn có chút thế đơn lực bạc rồi.
Một nhà bốn người huyên huyên náo náo rời giường đi đến nhà ăn để ăn điểm tâm, Ông cụ Vũ cười hề hề nhìn bộ dạng uể oải của ba cha con Vũ Thiên, nói đầy trêu ghẹo: "Trước kia ba cha con vẫn ngóng trông ngày mẹ trở về lắm kia mà! Bây giờ nhìn ý tứ này của ba cha con hình như là bị gây khó dễ cực kỳ có phải không hả?"
Bảo Bảo lặng lẽ nhìn Mục Vũ Phi liếc mắt một cái, phát hiện mẹ đang ở đó xới cơm, liền tức giận vung nắm tay lên , nhỏ giọng nói: "Chờ chúng cháu trưởng thành, mẹ cũng sẽ không dám ức hiếp chúng cháu nữa!"

Mục Vũ Phi bưng đồ ăn để lên trên bàn ăn, đột nhiên nắm chặt lấy mặt Bảo Bảo, nói vẻ âm trầm: "Ta là mẹ sinh ra con, cho dù con trưởng thành, cho dù người mẹ này có đến tám mươi tuổi rồi, con cũng vẫn là con ta, cũng vẫn phải chịu sự ức hiếp!"
Bảo Bảo vểnh môi đáng thương tội nghiệp nhìn sang Vũ Thiên.

Vũ Thiên cảm thấy không đành lòng, ánh mắt vừa khép lại, liền nghiêng đầu qua một bên.

Ở trong lòng anh lặng yên nói: Con trai, thế giới này vốn là tàn khốc, mẹ của các con chính là một nữ ma đầu đứng ở trên đỉnh của thế giới loài người, thuận theo mẹ các con thì còn là người khỏe mạnh, đối nghịch với mẹ các con thì chỉ có cái chết mà thôi...!Các con cần phải học hỏi, phải hiểu biết để trưởng thành...
Mẹ Vũ nhìn đến con cùng các cháu nội của mình qua nhiều năm như vậy, rốt cục bây giờ đã có thể sống cuộc sống thoải mái rồi, rốt cục trong lòng bà cảm thấy thư thái hơn, liền nở nụ cười.

Trước kia bọn họ đều nghĩ muốn có biện pháp nào đó để làm cho ba cha con Vũ Thiên trở nên cao hứng.

Thế nhưng mà thời gian trôi qua càng lâu, bọn họ mới càng hiểu rõ, chỉ có cả nhà bọn họ được ở cùng nhau, thì mới có hạnh phúc, vui vẻ.

Giữa bọn họ không có bất kỳ người ngoài nào có thể thay thế được, bởi vì huyết mạch tình thân gắn bó của bọn họ lúc này đang chảy trong cơ thể, cũng là giống như câu nói “sinh đồng huyệt, tử đồng khâm” vậy.
(*) Sinh đồng huyệt, tử đồng khâm: Câu thành ngữ: Nghĩa đen: sinh ra cùng một nói, chết cùng bó trong một tấm vải liệm.

Nghĩa bóng: chỉ sự gắn bó, sống chết luôn bên nhau.
Ông cụ Vũ biết Mục Vũ Phi muốn cùng Vũ Thiên trở về nhà họ Mục, vẻ có chút khó xử, nói: "Phi Phi, hay là trước cháu đừng trở về nhà họ Mục vội được không?"
Mục Vũ Phi sắc mặt cứng đờ, tiếp sau đó ngượng ngùng đến ngồi xuongs trên ghế dựa.


Cô biết chắc là ông nội của cô đã nhắn nhe tin tức với ông cụ Vũ rồi, nói cái gì mà nếu cô mà về nhà liền đánh gãy đùi cô.

Mặc dù nói không thể thực sự đánh gãy đùi cô, nhưng mà vừa nghĩ tới sự tức giận của ông nội, Mục Vũ Phi cũng cảm giác thấy, từ sâu trong linh hồn đã bắt đầu run run.

Liệu có phải là ông nội sẽ lấy súng mà cho cô một băng đạn hay không? Nội tâm của Mục Vũ Phi cảm thấy lo sợ bất an.
Vũ Thiên lôi kéo tay cô, khẽ cười nói: "Không có việc gì đâu, đã có anh đây rồi."
Mục Vũ Phi thấy Vũ Thiên nói ra lời thề son sắt, cũng không khỏi cảm thấy được an tâm một phần.

Bất kể như thế nào, Vũ Thiên ở trong lòng cô luôn luôn đều là vô địch, vô địch đến mức cô căn bản cũng sẽ không bao giờ chất vấn lại đối với anh.

Vũ Thiên nói, có anh đây rồi, như vậy cô cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Ông cụ Vũ thấy cháu nội của mình ra tiếng cam đoan như vậy rồi, đương nhiên sẽ không phản bác lại.

Bởi vì ông cũng rất muốn biết, ông cụ Mục kia nếu bị cháu của mình làm cho tức giận đến dựng lông lên, có phải sẽ tìm đến ông để mà khóc lóc, kể lể hay không?
Mục Vũ Phi an tâm cùng Vũ Thiên đi đến nhà họ Mục.

Ở trong sân, Mục Vũ Phi liền nhìn thấy Mục Vũ Lam, anh trai của mình ở đó đánh bao cát.


Trải qua mấy năm nay, Mục Vũ Lam đã càng ngày cảng trở nên thành thục và trở nên cương nghị.

Đường nét trên gương mặt ngày cảng kiên định và mạnh mẽ, môi mỏng mím chặt lại, khiến gương mặt không lộ ra chút biểu cảm nào.
Mục Vũ Phi nhìn thấy có một cô gái trẻ dáng người nho nhỏ đang ngồi cạnh ở bên người anh trai mình.

Tuổi của cô gái này nếu so với với Mục Vũ Phi cô thì có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, dường như vẫn chưa tới hai mươi tuổi.

Cô gái mang một vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mục Vũ Lam.

Thế nhưng mà Mục Vũ Lam lại giống như không có chút cảm xúc nào đối với cô gái nhỏ kia vậy.

Mục Vũ Phi giơ tay làm một tư thế chớ có lên tiếng đối với Vũ Thiên cùng hai đứa trẻ, lập tức dựa vào bên cạnh cửa kêu một tiếng: "A, Lam Lam, em đã trở về!".