Âu Văn Phú đưa tay búng một cái vào nơi ót của Xuân Nguyệt, nói vẻ bất mãn: "Đầu tiên không thể càn quấy đối với người lớn, cũng không nên không nhìn tôi giống như một người cực đẹp trai có được hay không?” Xuân Nguyệt bị Âu Văn Phú chọc cười.

Cô chưa từng thấy có người đàn ông nào lại quá mức tự yêu bản thân mình như vậy, mặc dù nói Âu Văn Phú tực sự đúng là yêu tư bản thân mình, ít nhất ở trong đám đàn ông cô đã gặp ở trong hội sở kia, Âu Văn Phú quả thật có thể xưng danh đúng là đàn ông cực phẩm rồi.

Cái sống mũi của anh cực kỳ cao, khiến cho đường cong gương mặt của anh có vẻ có chút lạnh lùng.

Thế nhưng mà đôi mắt xếch của anh lại là một cặp mắt đa tình.

Thời điểm anh cười lên, đôi mắt hơi híp lại, thật sự có một loại hương vị quyến rũ người khác.

Vốn dĩ là phù hợp hay không phù hợp, nhưng mà ở trên người Âu Văn Phú lại có một phong vị khác hẳn.
Âu Văn Phú nhìn Xuân Nguyệt dùng ánh mắt đánh giá, thưởng thức nhìn bản thân mình, thì không khỏi đắc ý dương dương.


Anh tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Hiện tại em đã biết tôi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đến cỡ nào chưa? Tôi đây liền thừa nhận là mình cũng thuộc loại đẹp trai lắm, dù sao đó cũng là sự thật thôi mà!"
Rốt cuộc Xuân Nguyệt cũng nở một nụ cười tươi đầy cao hứng.

Cô phát hiện ra, cái người Âu Văn Phú này khí chất vẫn còn vô cùng thú vị, ít nhất trong cuộc sống sẽ không bị nhàm chán.
Âu Văn Phú hàng tháng đều phải tụ tập cùng mấy người bọn Hứa Liêm như vậy vài lần.

Kỳ thực chẳng phải là cần thiết phải tụ hội, nhưng mà mấy người bọn họ đang lo lắng cho Vũ Thiên cô đơn trong cuộc sống khi Mục Vũ Phi không có ở đây.

Cho nên liền nghĩ ra phương pháp này để trấn an cô.

Mấy người bọn Hứa Liêm đã quyết định chọn địa điểm tụ hội ở tại hội sở Xuân Nguyệt kinh doanh.

Âu Văn Phú tuy có chút cản trở, nhưng lại sợ trong lòng đám bạn khả nghi, nên chỉ có thể sợ hãi rụt rè đi theo sau.

Anh trước khi đi còn cố ý hướng Xuân Nguyệt thám thính một chút tin tức, xem cô có tới đi làm hay không, kết quả là rõ ràng bi thống.
Viên Kỳ Chí ôm lấy Âu Văn Phú bả vai, cười hắc hắc hỏi: "Cậu có họ hàng học cấp 3 sao?"
"Không có." Âu Văn Phú lắc lắc đầu nói.
"Vậy ngày đó cô gái nhỏ mà cậu nắm tay đó là ai?"
Rượu đỏ trong miệng Âu Văn Phú đều phun sạch ra.

Anh đỡ vào bàn trà ho khù khụ đến chết đi sống lại.


Hứa Liêm vội vỗ vỗ vào phía sau lưng của Âu Văn Phú, chỉ tiếc rèn sắt không thành thé, nói: "Ngày đó chúng tôi vừa vặn lái xe đi đến nơi đó thăm đứa nhỏ của Vũ Thiên.

Lúc đi ngang qua cửa trường trung học thì liền nhìn thấy cậu đang dắt tay một cô bé nhỏ nhắn, còn lái một cái xe ô tô màu da cam đẹp đến lóa mắt.

Hóa ra ra cậu lại thíchcác em nhỏ tuổi? Còn thích nuôi dưỡng nữa kia đấy?"
Âu Văn Phú níu chặt cổ áo bản thân mặt đỏ rần ho khù khụ.

Anh không nghĩ tới tất cả những gì mà bản thân mình muôn vàn muốn giấu giếm kia, lại vẫn bị đám người kia nhìn thấy! Âu Văn Phú thà chết xoay mặt không theo, cắn răng âm thầm đấm lên bắp đùi của mình.
Vũ Thiên nhìn thấy hình dạng này của Âu Văn Phú, tỏ vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, tức thời liền liếc mắt ra hiệu hỏi Viên Kỳ Chí một câu: "Cậu có nhớ cái thời điểm trước kia, khi Âu Văn Phú vừa thi được vào đặc công hay không?"
Âu Văn Phú vừa nghe thấy như vậy, chỉ biết là có chuyện không đúng rồi, vội xông lên định che miệng Vũ Thiên lại.

Nhưng là Hứa Liêm lại nhanh hơn Âu Văn Phú một bước, gắt gao ấn anh ngồi lại ở trên ghế sofa.
Viên Kỳ Chí nói vẻ rất là hoài niệm: "Làm sao có thể không nhớ rõ chứ? Hôm ấy là một ngày mùa hạ vô cùng nóng bức, có lẽ đến hơn ba mươi độ đi? Cảm giác nóng giống như ở trong lồng hấp vậy! Nhưng mà Âu Văn Phú lại mặc nguyên một bộ trang bị đặc công tới tìm chúng ta.

Ối chao ơi, lúc đó tưởng chừng như là muốn dọa giết chúng ta vậy, chỉ sợ cậu ta bị cảm nắng liền hôn mê rồi!"

Vũ Thiên xoay mặt nhẹ giọng nở nụ cười, này sợ là Âu Văn Phú bình sinh tối một lần rồi, còn cố tình đều bị bọn họ đụng phải.

Trước kia bọn họ là không nói, sợ trong lòng Âu Văn Phú có ám ảnh.

Nhưng mà nếu muốn từ trong miệng anh moi ra chút tin tức gì hữu dụng, thì việc này thật đúng là không thể không đề xuất.
Hứa Liêm làm biểu cảm tỏ vẻ thẹn thùng, bụm mặt ngượng ngùng hỏi: "Nếu như tôi nói chuyện này với bà chủ của hội sở, vậy không biết bà chủ sẽ nói như thế nào nhỉ? Có phải là sẽ giành được được sự hảo cảm của cô ấy hay không? Dù sao tôi cũng nhỏ tuổi nhất, trưởng thành cũng khá non mềm, chắc cô ấy sẽ thích loại hình này của tôi?"
Vũ Thiên xoa xoa nơi cằm, nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói, "Tôi cảm thấy đối với cô gái nhỏ ấy mà nói, ông bác kia chính là sợ là chịu không nổi, nhưng mà thanh xuân niên thiếu thì tương đối có sức cạnh tranh rồi."
Viên Kỳ Chí chỉ sợ thiên hạ không loạn, hướng Hứa Liêm giơ ngón tay cái lên, một mặt nói như khẳng định : "Tôi xem trọng cậu!"
Âu Văn Phú tức đến mức lồng ngực dưỡng như sắp bị nổ tung lên rồi.

Thì ra đám người bạn xấu xa kia của anh liền chuyên môn đến để làm tổn hại đối với mình đây mà!.