Âu Văn Phú thực hối hận đã giao bản thân mình cho nhóm bạn vô lương hại người kia, vạch trần khuyết điểm của anh, hú hét tiếp nhận một cách lưu loát triệt để! Nhưng mà Âu Văn Phú cũng hiểu rất rõ, nếu lúc này anh không chịu nói thẳng thắn ra, sợ là sẽ vĩnh viễn không được sống một ngày lành rồi.

Cho nên Âu Văn Phú chỉ có thể giữ lại một ít, nói ra một ít, lựa chọn kiểu chết dễ dàng nhất trong số các kiểu chết.
Âu Văn Phú nói, lần đó sau khi uống rượu xong, anh đã hảo tâm mang cô bé con Xuân Nguyệt kia về khách sạn.

Kết quả Xuân Nguyệt lại vong ân phụ nghĩa, bằng mọi cách đã giày vò đối với tâm hồn của anh thế nào.

Thân là một người đàn ông, anh làm sao có thể nhẫn nhịn được ? Cho nên anh mới không thể nhẫn nhịn, từ đó mới tạo ra trường hợp như vậy cho ngày hôm nay.
Viên Kỳ Chí nhấp ngụm rượu, chậc chậc thở dài: "Tôi lại còn tưởng rằng cậu có thể nhân đạo hủy diệt cô ấy ngay tại chỗ ấy chứ, bất quá không nghĩ tới cậu vậy mà lại là người nhân từ nương tay như vậy.

Cậu cần phải kiềm chế lại bản thân một chút, đừng nên để cho bản thân mình bị chìm đắm vào trong đó."
Âu Văn Phú rên lên một tiếng, vẻ mặt làm một cái biểu cảm "Làm sao có thể!"

Vũ Thiên dùng ngón tay gõ gõ lên miệng chiếc chén, cố nén cười nói: "Nói không cần nói quá sớm, cũng không nên nói quá vẹn toàn."
Âu Văn Phú vẻ không hiểu.

Vũ Thiên hảo tâm nhìn sang một bên hất hất cái cằm của mình lên.

Âu Văn Phú nhìn về phía đó theo ánh mắt của Vũ Thiên.

Anh lập tức liền bật dậy, nhảy dựng lên.

Cả người còn tản ra cơn giận dữ chỉ muốn giết người.

Mấy người bọn họ ở nơi hội sở này chưa từng bao giờ sử dụng phòng bao, cho nên hết thảy mọi tình huống đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Lúc này Xuân Nguyệt đang mặc một chiếc váy ngắn cổ chữ V lộ ngực, đi cùng với một người đàn ông đã có tuổi dáng vẻ giàu có đi vào hội sở.

Lão đàn ông kia còn không ngừng muốn bóp ở trên người cô.
Âu Văn Phú triệt để nổi giận rồi.

Anh bước một bước dài, liền xông tới trước, đưa tay liền túm lấy Xuân Nguyệt kéo vào trong lòng.

Anh có thể nghe thấy tiếng cười đè nén của lũ bạn xấu xa ở phía sau lưng mình.

Nhưng mà vừa rồi náo của anh bị sung huyết nên đã làm ra cái chuyện vọng động như vậy, lúc này nhớ tới liền thấy hối hận rồi.

Danh tiếng của Âu Văn Phú so ra cũng không hề kém cạnh với Vũ Thiên một chút nào.

Dù sao ông nội nhà anh và ba của anh vẫn còn đang tại vị ở Bộ Công An.

Có thể nói là xứng đáng với cái tên làm quan tam đại, là đối tượng người người đều muốn nịnh bợ.

Lão đàn ông kia sau khi nhìn thấy hành động của Âu Văn Phú liền đầy vẻ kinh ngạc không hiểu ra làm sao.

Lão ta sau khi nhìn thấy Âu Văn Phú ôm lấy thắt lưng Xuân Nguyệt thì liền biết mình đã làm chuyện sai rồi, vội muốn há mồm biện giải.

Âu Văn Phú làm sao có thể để cho lão già kia có cơ hội như thế.

Một cái mắt lạnh bắn xuyên qua đi tới, lão già sợ quá tới mức không thốt ra được câu nào.
Âu Văn Phú áp đầu của Xuân Nguyệt vào ở trong lòng bản thân, giọng nói khoan khoái hỏi: "Vị tiên sinh này thật giống như là muốn đi vào phòng bên trong phòng, vẫn là mau đi đi!"
Người đàn ông kia nhìn thấy giọng nói cùng với vẻ mặt lạnh như băng giá của Âu Văn Phú, thể chất yếu kém run rẩy liên tục gật đầu nói dạ vâng, rồi sau đó giống như đang chạy trốn, liền chạy về hướng căn phòng phía trước.
Xuân Nguyệt vốn là bị lão già này dây dưa không có cách nào, nhìn thấy Âu Văn Phú giúp cô giải vây, về sau tâm tình lập tức bay bổng lên.


Cô đưa tay vân vê cổ áo của anh, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh lại tới nơi này? Cũng không nói trước một câu chào hỏi."
Âu Văn Phú vốn là tức giận đến mức khóe mắt muốn nứt ra, nhưng sau khi nghe được giọng nói dịu êm, nhẹ nhàng của Xuân Nguyệt, lập tức liền mềm nhũn ra giống như thuỷ tinh công nghiệp bị luyện thành vòng chỉ mềm vậy.

Anh đã trút giận, xoa xoa mái tóc của Xuân Nguyệt nói: "Bạn bè tôi ở trong này uống rượu, tôi đến gặp gỡ."
Hứa Liêm kinh ngạc nhìn hết thảy sự việc, hỏi Vũ Thiên vẻ đầy nghi ngờ: "Tình hình này dường như không giống với những gì lão Âu đã tự thuật lắm nhỉ?"
Vũ Thiên híp mắt nhìn một đôi bích nhân kia, rốt cục không nhịn không được nằm ở đầu vai của Viên Kỳ Chí cười ra tiếng, "Đây quả thực là một tin tức cực kỳ thú vị và mạnh mẽ nhất của năm nay.

Xem ra việc Âu Văn Phú bị rơi vào tay giặc cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Phỏng chừng ông cụ nhà cậu ta mà biết được, về sau nhất định sẽ tức giận đến xuất huyết máu não mất thôi! Chậc, chậc, có trò hay để xem rồi đây.".