Loại cảm giác nguy cơ này là bản năng phòng bị của người trong quan trường.

Nhắm mắt theo đuôi, như đi giày trên băng mỏng, cẩn thận chặt chẽ là tâm lý của rất nhiều cán bộ làm quan. Ngay cả khi lên tới tầng cao ở huyện, uy phong ngút trời, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Khi đối mặt với quyền lực cao hơn thì cán bộ cấp Huyện hay cấp phòng cũng không khác biệt gì. Trưởng phòng ở trước mặt Chủ tịch huyện thì cung kính, trái lại, Chủ tịch huyện ở trước mặt Chủ tịch thành phố cũng sẽ kính sợ như vậy, không có ngoại lệ. Đương nhiên, sợ hãi chính là quyền lực, quyền lực cao hơn mình, quyền lực nắm trong tay tiền đồ và vận mệnh của mình chứ không phải là con người.

Đương nhiên, đối với An Tại Đào, cẩn thận chặt chẽ là nhất định, nhưng tỉnh táo sáng suốt còn quan trọng hơn. Ở rất nhiều thời điểm, đây gần như là đoạn khởi đầu của một chặng đường dài.

Trước mắt hắn, tuy rằng nhìn qua xuôi gió xuôi nước, mà trên thực tế, quả thực cũng có một chút dựa thế và tài nguyên sẵn có. Ví dụ như Trần Cận Nam ở Tỉnh ủy, ví dụ như hậu trường phía sau Lưu Ngạn và Mạnh Cúc. Hơn nữa hắn là người tái sinh, có được ưu thế dự đoán tương lai mà người thường không thể tưởng tượng được, còn có công ty An Hạ và tài lực khổng lồ của Tập đoàn Tiếu thị chống lưng. Nếu đổi là những người khác thì sớm đã đắc ý vênh váo, tràn đầy khát vọng đối với tiền đồ tương lai.

Nhưng ý nghĩ của An Tại Đào cũng rất tỉnh táo. Hắn biết những thứ đó chỉ là "Tài nguyên", không phải là thực lực của chính mình. Nếu hắn muốn làm được điều gì đó trong quan trường thì đều phải tự thân, nhất là những thời khắc mấu chốt càng phải suy xét kỹ càng. Bởi vì quyền lực phân tranh quá mức hiểm ác, hơn nữa biến số rất lớn.

Có một ngụ ngôn Châu Âu đại ý là "Một viên phân chuột có thể làm hỏng một nồi thức ăn", một chi tiết nhỏ thay đổi cũng có thể phá hỏng toàn bộ cục diện.

An Tại Đào rất giỏi trong việc phán đoán nguy cơ hoặc manh mối qua các chi tiết nhỏ bé, từ đó ra tay hành động trước. Hắn coi đó là một loại dược liệu trong kiếp sống quan trường, hắn hưởng thụ cảm giác dự đoán được tương lai, thích thú vận dụng không biết mệt.

Hạ Hiểu Tuyết cũng vậy, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng thế, ba người phụ nữ này đều là hồng nhan tri kỷ cả đời của An Tại Đào. Nhưng ba cô thực sự không hiểu hết về An Tại Đào hiện tại, hơn nữa khi gia nhập vào quan trường, hắn lại đội thêm một lớp mặt nạ mỏng.

Nếu so sánh ra thì Mã Hiểu Yến bởi vì sớm chiều ở chung cùng hắn, đối với mặt này của An Tại Đào cũng có chút cảm nhận.

Điều này kỳ thật là nguyên nhân mấu chốt khiến Mã Hiểu Yến đối với An Tại Đào duy trì một cảm giác kính sợ thậm chí là e ngại. Cô dường như vĩnh viễn nhìn không thấy, người đàn ông này rốt cuộc khả năng chống đỡ là ở chỗ nào. Rõ ràng nhìn qua không thể không lùi bước, áp lực thật mạnh, thế rồi đột nhiên lại có hi vọng. Một lần, hai lần còn có thể lý giải là may mắn và ngẫu nhiên, nhưng nhiều lần như vậy thì đủ để nói lên rất nhiều vấn đề.

Còn có một điểm: Mã Hiểu Yến vẫn cho rằng, An Tại Đào cùng rất nhiều người trong quan trường không giống nhau, có sự bất đồng rất lớn. Hắn cũng muốn chiến tích, cũng có quyền mưu thủ đoạn, nhưng lại kiên định nguyên tắc "Làm việc thật sự". Đây là điều khiến Mã Hiểu Yến kính nể nhất.

Sự thay đổi của An Tại Đào để thích ứng với quan trường, vì sự sinh tồn của tiền đồ, chỉ sợ chính hắn cũng không ý thức được.

-Chủ tịch huyện An, chào ngài!

Từ trong đi ra một cán bộ của Thành ủy, là một trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ. Y bắt chuyện cùng với An Tại Đào.

An Tại Đào ở Thành ủy cũng là một "Người quen". Dù sao hắn cũng đã làm việc ở đây một thời gian, làn Trưởng ban truyền thông của Thành phố Phòng Sơn, ở thành phố rất nhiều cán bộ đều nhận ra hắn.

Mà mấy năm nay, hắn ở huyện Quy Ninh

"Oai phong một cõi", sớm đã khiến hắn trở nên nổi tiếng ở quan trường Phòng Sơn.

-Xin chào!

An Tại Đào cười cười cùng bắt tay y, sau đó liền gật đầu rồi bước ra khỏi toà nhà. Hoàng Thao chạy xe như bay tới. An Tại Đào lên xe, chiếc xe lăn bánh, không bao lâu đã ra đến đường quốc lộ, hướng Huyện Quy Ninh mà chạy.

-Ông xã, quyết định rồi à? Cho anh làm Bí thư huyện ủy sao?

Hạ Hiểu Tuyết vừa cầm điện thoại di động nhắn tin cho Mạnh Cúc vừa cười hỏi, thanh âm thần thái rất là không chút để ý. Dường như chồng của mình được đề bạt, cô một chút cảm giác đều không có.

-Ừ, đúng vậy.

An Tại Đào thản nhiên lên tiếng.

-Ha ha, chúc mừng lãnh đạo!

Hoàng Thao quay đầu lại cười nói.

An Tại Đào cười cười:

-Ha ha, lão Hoàng, tôi đến Huyện ủy công tác, nếu anh bằng lòng thì có thể đi cùng với tôi.

-Tôi bằng lòng, tôi nguyện vì lãnh đạo phục vụ.

Hoàng Thao khẩn trương biểu lộ lòng trung thành của mình. An Tại Đào chủ động "Mời", trong lòng y cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cuối cùng công sức của mình cũng không uổng phí, đạt được sự tín nhiệm của An Tại Đào.

-Có gì mà chúc mừng. Ông xã, không phải chỉ là một Bí thư huyện ủy thôi sao. Em thật sự là không thích anh làm trong cơ quan chính phủ, anh...

Hạ Hiểu Tuyết thở dài, đang muốn khuyên An Tại Đào vài câu, lại phát hiện ra An Tại Đào đã lâm vào "trầm tư", liền nhẹ nhàng ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Lái xe Hoàng Thao há to miệng kinh ngạc, không nói nên lời. Một Bí thư huyện ủy, đối với nhân viên công tác ở tầng thấp như y và với quần chúng mà nói thì là một quyền lực đỉnh cao, gần như không thể với tới, không khác gì so với Hoàng đế thời xưa. Nhưng chức quan này trong miệng Hạ Hiểu Tuyết lại giống như thứ rác rưởi tùy tay vất đi, căn bản không đáng nhắc tới.

Con người mà, người với người mà cũng có sự khác biệt lớn đến thế.

Hoàng Thao âm thầm thở dài, khẩn trương tập trung tinh thần, chuyên chú lái xe.

Trên đường về Quy Ninh, Hạ Hiểu Tuyết không nhận điện thoại thì cũng gọi điện thoại. Dù sao cô là Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty An Hạ, công việc của công ty phức tạp, mặc dù có Giám đốc chuyên trách rồi nhưng rất nhiều quyết sách vẫn phải do cô tự mình định đoạt.

An Tại Đào cười khổ một tiếng:

-Hiểu Tuyết, xem ra em còn bận hơn cả anh. Em tắt điện thoại đi, ồn ào chết đi được.

Hạ Hiểu Tuyết hì hì cười:

-Thấy chưa, bà xã của anh phải quản lý một công ty lớn như vậy, vất vả lắm. Nếu anh thương em thì từ chức đến giúp em đi.

Tuy nhiên, cô nói thì nói vậy nhưng cũng ngoan ngoãn tắt điện thoại di động, sau đó bỏ vào trong túi.

"Từ chức?"

Hoàng Thao trong lòng nhảy dựng. Trên đường đi, y đã nghe thấy Hạ Hiểu Tuyết mở miệng khuyên An Tại Đào từ chức vài lần. Trời ạ, đường đường là Bí thư huyện ủy, có phải là cây dại ven đường đâu, chẳng lẽ trong lòng cô không đáng một đồng? Nói từ chức là từ chức sao? Trời ạ!

Hoàng Thao cảm thấy chính mình sắp sụp đổ.

Cũng may rất nhanh đã về đến Quy Ninh, dừng xe dưới tòa nhà An Tại Đào ở, Hoàng Thao thở phào một cái:

-Lãnh đạo, tới rồi, ngài về trước nghỉ ngơi hay là...

An Tại Đào nhìn đồng hồ, đã là hơn 2h. Hắn quay sang Hạ Hiểu Tuyết:

-Hiểu Tuyết, buổi tối anh còn muốn mời mấy đồng chí ở Huyện. Bọn họ giúp chúng ta lo việc hôn lễ, cũng mệt mỏi lắm, chúng ta cũng nên cảm ơn một chút.

-Vâng, em sớm đã có ý định này.

Hạ Hiểu Tuyết vừa xuống xe vừa gật đầu, đột nhiên lại nói:

-Ông xã, anh về nhà nghỉ đi. Hoàng Thao, anh cùng tôi đi mua chút đồ được không?

An Tại Đào về nhà tắm rửa một chút liền nằm xuống ngủ một hồi, cũng không biết Hạ Hiểu Tuyết về lúc nào. Lúc hắn tỉnh dậy thì Hạ Hiểu Tuyết cũng đã tắm rửa xong, đang ngồi trang điểm.

-Em yêu, em đi mua gì thế? Có phải mua vài món quà cho đám người Chủ nhiệm Mã không?

An Tại Đào ngồi dậy, hỏi một câu. Hắn biết Hạ Hiểu Tuyết rất tinh tế, cô di ra ngoài khẳng định là mua cho đám Mã Hiểu Yến chút quà vì họ đã giúp đỡ trong hôn lễ vừa qua.

-Cũng không có gì. Em cảm thấy họ giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta cũng nên tỏ chút thành ý. Em đến Trung tâm thương mại Quy Ninh làm mấy cái thẻ mua sắm.

Hạ Hiểu Tuyết duyên dáng đi tới, trong tay còn ôm quần áo của An Tại Đào:

-Đến giờ rồi, em đã nhờ lão Hoàng đặt phòng ở Nhà hàng hải sản Kim Thái Dương rồi, anh khẩn trương mặc quần áo, chúng ta đi thôi.

Kỳ thật, An Tại Đào cảm thấy cô có chút chuyện bé xé ra to. Làm Chủ tịch huyện và sắp nhậm chức Bí thư huyện ủy, hắn kết hôn thì cấp dưới của hắn giúp đỡ lo liệu, đây là thái độ bình thường trên quan trường mà. Có thể chủ động mời cấp dưới ăn một bữa cơm cảm ơn, đây là An Tại Đào đã rất chu đáo rồi. Đổi lại là lãnh đạo khác, chỉ e trong lòng căn bản không hề có suy nghĩ đó.

Ăn cơm là được rồi, lại còn tặng quà? Thật sự không cần thiết.

Vì lãnh đạo phục vụ là nên thế. Loại quan niệm này không xét đúng sai, chỉ liên quan đến chủ nghĩa thực dụng. Nhưng Hạ Hiểu Tuyết rất hiển nhiên không có suy nghĩ này. Tuy rằng xuất thân là đại tiểu thư con nhà quan, nhưng cô không có quan niệm về cấp bậc. Hơn nữa, cô đã sống hơn 2 năm ở Mỹ, càng không hề có ý niệm gì.

Hạ Hiểu Tuyết rất vừa lòng về hôn lễ của mình, nên đối với đám người Mã Hiểu Yến đứng ra giúp đỡ hôn lễ của mình, trong lòng quả thật chân thành cảm ơn.

Lãnh Mai đột nhiên được điều đến làmTrưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, điều này làm cho quan trường Quy Ninh gợn lên chút sóng gió. Dù sao Lãnh Mai làm Bí thư huyện ủy cũng chưa lâu, nay lại đột nhiên bị điều đi, nhìn qua thật sự rất kỳ lạ, khó tránh cho thiên hạ xì xào bàn tán.

Có người nói Lãnh Mai hậu trường thật lớn, lập tức sẽ được lên Phó Chủ tịch thành phố, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố chỉ là quá độ thôi. Cũng có người nói Lãnh Mai phạm sai lầm, đắc tội lãnh đạo cấp trên, tuy nói là điều động cùng cấp nhưng thực tế là bị giáng chức. Trong lúc nhất thời, mọi lời bàn tán, đồn đại bay đầy trời. Đương nhiên, một số cán bộ thân cận với Lãnh Mai ở huyện cũng đã đoán được điều gì đó, nhưng đoán chỉ là đoán, chỉ có thể để ở trong bụng, không thể nói lung tung.

Mặc kệ tin đồn như thế nào, dù sao Lãnh Mai cũng đã đi rồi, đi rất đột ngột, cũng rất nhanh gọn. Ban tổ chức cán bộ thành ủy đến tuyên bố bổ nhiệm, Lãnh Mai nhanh chóng thu dọn mọi thứ, từ chối "Tiệc chia tay" của Huyện ủy, lặng lẽ rời Quy Ninh. Khi mọi người kịp phản ứng thì Lãnh Mai đã biến mất khỏi Quy Ninh.

Lãnh Mai không trực tiếp đến nhận chức mà trở về Tỉnh, xin phép Trương Bằng Viễn cho nghỉ một tháng. Cô cần thời gian điều chỉnh.

Lãnh Mai đi rồi, vị trí Bí thư huyện ủy bỏ trống. Mà ngay sau đó, lại truyền đến tin Thành ủy sắp bổ nhiệm An Tại Đào tiếp nhậm chức Bí thư huyện ủy, điều này làm cho các cán bộ và lãnh đạo ở huyện đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trước đây An Tại Đào tuy rằng không phải Bí thư huyện ủy, nhưng trên thực tế nắm giữ quyền lực của huyện Quy Ninh, việc hắn chính thức nhận chức cũng không làm thay đổi gì đáng kể.

Lãnh đạo mới nhận chức có nghĩa rằng sẽ có động tác mới, chỉnh đốn mới, tranh đấu mới, sức ép này nối tiếp sức ép kia. Nhất là đối với các cán bộ trung tầng mà nói, An Tại Đào nhậm chức, không thể nghi ngờ sẽ không tồn tại mấy vấn đề này.

Bởi vậy, tin tức An Tại Đào sẽ tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy của Lãnh Mai vừa được truyền ra, làm cho gợn sóng dần bình ổn trở lại. Đương nhiên, mọi người bắt đầu đoán mò, rốt cuộc ai sẽ tiếp nhận chức vụ của An Tại Đào ban, làm Chủ tịch huyện Quy Ninh. Là Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng hay là một cán bộ từ Thành phố xuống?

Cổ Trường Lăng có vẻ rất hợp lý, nhưng sự việc trong quan trường, nhất là liên quan đến chức vụ Chủ tịch một Huyện, ai có thể nói rõ ràng?

Cho nên, hiện tại ở Huyện có hai người đang hết sức bất an.

Một người tất nhiên là Cổ Trường Lăng. Mặc dù y không có hậu thuẫn quá lớn, nhưng ở Thành phố cũng biết vài người, hai ngày nay cũng hoạt động không ít. Tuy rằng An Tại Đào rõ ràng ủng hộ y, nhưng y trong lòng chung quy là không có nắm chắc. Y chỉ có thể lo lắng chờ đợi, căng thẳng chờ đợi, chờ đợi chính là một loại dày vò.

Cũng may vừa rồi, thông gia của bà xã y, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Tống gọi điện thoại tới nói cho y một số thông tin mật, nói rằng An Tại Đào công khai hướng Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn tiến cử y. Tin tức này cũng khiến Cổ Trường Lăng trong lòng yên ổn được một chút.

An Tại Đào cùng Trương Bằng Viễn rốt cuộc là quan hệ gì, đơn thuần là cấp trên cấp dưới hay là mối quan hệ gì thì người ngoài không thể biết. Nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là, lời nói của An Tại Đào rất có trọng lượng đối với Trương Bằng Viễn, hẳn là không hề kém các cán bộ lãnh đạo ở Thành phố.

Cổ Trường Lăng trong lòng sinh ra vài phần cảm kích đối với An Tại Đào, hành động này như thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, so với dệt hoa trên gấm càng làm cho người ta khắc cốt ghi tâm. Ở thời điểm y cần trợ giúp nhất, An Tại Đào đã vươn tay ra, điều này làm cho Cổ Trường Lăng không thể quên.

Người còn lại chính là Chánh văn phòng Huyện ủy Trương Manh.

Trương Manh là người Lãnh Mai đề bạt lên. Lãnh Mai vừa đi, nếu là người khác tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy thì cũng thôi, nhưng lại là An Tại Đào!

Như vậy, chức Chánh văn phòng Huyện ủy của cô khẳng định là không bảo đảm. Sau khi An Tại Đào đến nhận chức, hiển nhiên sẽ điều Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Mã Hiểu Yến lại đây. Mã Hiểu Yến có ơn cứu mạng đối với An Tại Đào, lại là tâm phúc của hắn, điểm này mọi người ở huyện đề rất rõ ràng. Hơn nữa, năng lực công tác của Mã Hiểu Yến lại cực kỳ mạnh, tiếng lành đồn xa, so với Trương Manh mạnh hơn nhiều lắm.

Một người thắng cũng có nghĩa là người còn lại bại. Vị trí Chánh văn phòng Huyện ủy chỉ có một, về phần Trương Manh, cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị "Lưu đày".

Hai ngày nay Trương Manh rất buồn bực, cũng rất thống khổ. Lãnh Mai đi quá đột ngột, một chút tư tưởng chuẩn bị cũng không có. Ngay sau khi cô biết tin đã gọi điện ngay cho Lãnh Mai, vốn định đi theo Lãnh mai rời khỏi Quy Ninh, nhưng Lãnh Mai lại căn bản không tiếp điện thoại của cô.

Điều này làm Trương Manh trong lòng phẫn nộ không ngừng, âm thầm mắng Lãnh Mai hơn nửa ngày.

Buổi chiều tan ca, Trương Manh ngồi một chiếc xe của Văn phòng huyện ủy về nhà. Ngồi trên xe, nhìn qua cửa kính dòng xe cộ đi lại, trong lòng lại càng thêm bực bội. Cô tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng, không có tư cách có xe chuyên dụng phục vụ, nhưng là nhân vật số một quản lý chiếc xe của văn phòng Huyện ủy, cô có thể điều xe cho chính mình. Nhưng đãi ngộ này chỉ sợ không kéo dài được vài ngày.

Khi đi ngang qua Nhà hàng hải sản Kim Thái Dương, cô đột nhiên nhìn thấy Mã Hiểu Yến, Bành Quân mang theo một vài nhân viên của Ủy ban nhân dân huyện, còn có cả hai lái xe của Ủy ban nhân dân huyện, đang nói nói cười cười đi vào nhà hàng.

Ánh mắt cô chợt nhìn thấy An Tại Đào cùng người vợ mới cưới xinh đẹp của mình đanh mỉm cười đứng ở đại sảnh Nhà hàng, nghênh đón đám người này.

Nhìn Mã Hiểu Yến trên mặt "Rạng rỡ", Trương Manh cắn chặt răng. Đột nhiên, cô cúi đầu nói:

-Anh dừng xe lại, tôi có chút việc, anh cứ về trước đi.

Người lái xe có chút kỳ quái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, liền dừng xe lại để cho Trương Manh xuống xe.

Trương Manh vội vàng đi vào Kim Thái Dương. Nhưng lúc cô đi vào, đám người An Tại Đào sớm đã lên phòng. Do dự một chút, cô đi vào tìm Giám đốc tiếp tân của Nhà hàng. Cô là Chánh văn phòng Huyện ủy, nơi này lại là địa điểm chiêu đãi thường xuyên của Huyện ủy, người ở đây phần lớn đều biết cô.

Giám đốc tiếp tân kính cẩn nói:

-Xin chào Chủ nhiệm Trương, cô tới đặt tiệc sao?

Đứng trước mặt người này, quyền uy của Chánh văn phòng huyện ủy lại trở lại, Trương Manh khoát tay nói:

-Chưa nói đến chuyện này. Tôi hỏi ông, Ủy ban nhân dân huyện tối nay đặt phòng ở đây đúng không? Là phòng nào?

-Ồ, Ủy ban nhân dân huyện không có tới đặt phòng mà là lái xe của Chủ tịch huyện An đến đặt, nói là Chủ tịch huyện An mời khách, nhưng nói không phải viết hóa đơn, Chủ tịch huyện An đài thọ.

Trương Manh ồ một tiếng, khoát tay bước ra ngoài.

Ở một phòng Vip tầng ba, tiệc chiêu đãi của hai vợ chồng An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đã chính thức bắt đầu. An Tại Đào chủ bồi, Hạ Hiểu Tuyết phó bồi. Bên trái An Tại Đào là Mã Hiểu Yến, bên phải là Bành Quân. Mấy nhân viên của Ủy ban nhân dân huyện cũng đã ngồi ổn định, chỉ có điều thần thái có chút câu nệ và kính sợ.

Vừa thấy An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết trịnh trọng đứng lên, Mã Hiểu Yến không kìm nổi mỉm cười.

-Lãnh đạo, em Hiểu Tuyết, hai người cứ như vậy khiến mọi người đứng ngồi không yên.

Mã Hiểu Yến cười hì hì:

-Hẳn là chúng ta nên mở tiệc đón gió cho lãnh đạo, chúc lãnh đạo và em Hiểu Tuyết tân hôn vui vẻ.

An Tại Đào mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng hắn lại liếc mắt với Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết hiểu được trong trường hợp thế này, hắn không tiện nói những lời cảm ơn thân thiết quá, dù sao cũng phải nhìn đến thân phận của hắn.

Nên Hạ Hiểu Tuyết phải nói. Cô chấp nhận ngay, mỉm cười dè dặt:

-Chị Hiểu Yến, các vị đồng chí, việc chúng tôi kết hôn cũng đã khiến mọi người vất vả. Hôm nay hai chúng ta mời mọi người cùng ăn bữa cơm. Mọi người tề tụ vui vẻ, là chút tấm lòng của chúng tôi.

-Đây là trường hợp cá nhân, mọi người đừng nhìn hắn như Chủ tịch huyện gì nữa, đừng mở miệng là lãnh đạo, khiến người ta nghe được cảm thấy không tự nhiên.

Nghe Hạ Hiểu Tuyết nói xong, ngoài mặt mọi người tươi cười nhưng trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ "lãnh đạo mà không gọi là lãnh đạo, có thể gọi tên sao? Ai dám gọi, trừ phi không có suy nghĩ".

-Em Hiểu Tuyết, em khách sáo quá, chúng tôi cũng đâu có làm gì. Hơn nữa, cũng nên làm như vậy. Văn phòng ủy ban của chúng tôi chính là để phục vụ lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân huyện mà.

Mã Hiểu Yến khách sáo mấy câu, Bành Quân cũng nói tiếp theo một cách khách khí.

Thấy Mã Hiểu Yến thân quen với Hạ Hiểu Tuyết như thế, mấy nhân viên và tài xế trong văn phòng Ủy ban đều có chút hâm mộ. Thầm nghĩ Chủ nhiệm Mã quả nhiên là tâm phúc của Chủ tịch huyện An, thấy cô ấy gần gũi với vợ Chủ tịch huyện An như thế cũng hiểu rồi.

Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười, nhìn Hoàng Thao đang ngồi cạnh cô. Hoàng Thao khẩn trương lấy một chồng phiếu mua hàng ra, đứng dậy nói:

-Chủ nhiệm Mã, thư ký Bành, các vị, đây là chút tâm ý của giám đốc Hạ cám ơn mọi người đã giúp đỡ, xin mọi người hãy nhận lấy.

Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi: giúp lãnh đạo tổ chức hôn lễ một chút mà lại có thể nhận quà của vợ lãnh đạo sao? Chuyện gì thế này? Nhất là Mã Hiểu Yến, nhìn thoáng qua thấy số tiền trên phiếu mua hàng lại càng hoảng sợ, mỗi một phiếu đều rất có giá trị, quả nhiên là nữ tỷ phú! Ra tay thật hào phóng!

Mã Hiểu Yến vội đứng dậy cười khổ, nói lời từ chối, nhưng cô không nhìn Hạ Hiểu Tuyết, chỉ nhìn vào An Tại Đào:

-Lãnh đạo, nếu anh cũng nói như vậy, bữa cơm hôm nay chúng tôi không dám ăn đâu. Sao chúng tôi có thể nhận quà của em Hiểu Tuyết được? Chuyện này mà truyền ra ngoài, chúng tôi còn mặt mũi gì!

-Đúng, nhất định như thế!

-Giám đốc Hạ, cô thật khách sáo quá!

Mỗi người đều mồm năm miệng mười từ chối.

Tuy An Tại Đào cũng không cho việc Hạ Hiểu Tuyết tặng quà là đúng, nhưng chút tiền ấy hắn cũng không coi vào đâu. Nếu mua thì mua, muốn cầm thì cầm, nhưng không thể lấy trở về.

Hắn khẽ mỉm cười, cất giọng nói:

-Ha ha…đây chỉ là chút tâm ý của chúng tôi thôi. Ừ, Hiểu Yến, cô dẫn đầu, nhận lấy trước đi!

Mã Hiểu Yến khẽ nhíu đôi mày liễu. Cô có chút khó hiểu, rốt cuộc An Tại Đào này muốn làm gì? Theo quan điểm của cô, theo logic của cô mà xem xét, thì chuyện này rất kỳ lạ.

-Đúng là vậy đó, chỉ là chút tâm ý, mọi người cũng đừng nghĩ nhiều, không có ý gì khác đâu! Ha ha, được rồi, Hiểu Yến, nhận lấy đi. Dù sao cũng không quý giá gì lắm, một cái phiếu mua hàng thôi, mọi người ngàn vạn lần đừng khách sáo!

An Tại Đào vừa cười vừa nói.

-Được rồi, quyết định như vậy đi. Nếu mọi người không nhận là không nể mặt tôi.

An Tại Đào vờ sầm mặt xuống, trầm giọng nói.

An Tại Đào bảo cô lấy trước, lại liên tục nói hai lần, Mã Hiểu Yến trong lòng không tình nguyện, nhưng cũng không dám nghịch ý An Tại Đào, chỉ đành xấu hổ nhận lấy phiếu mua hàng từ tay Hoàng Thao, sau đó giữ lại cho mình một phiếu, còn lại thì phát cho mọi người.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhìn giá trị của phiếu mua hàng, hơi bối rối. Không khí trong phòng chợt có phần xấu hổ và ngột ngạt.

-Ha ha, nào, mọi người nâng chén, tôi đại diện người nhà tôi kính mọi người một ly, cám ơn mọi người đã giúp đỡ, nào, nâng ly.

An Tại Đào nâng ly lên, hô một tiếng, mọi người cũng vội vã nâng ly. Mã Hiểu Yến cười nói:

-Sao lại có thể để lãnh đạo kính rượu? Các đồng chí, chúng ta cùng kính rượu lãnh đạo và giám đốc Hạ, chúc họ gia đình hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

Cô nâng ly rượu lên trước, mấy người Bành Quân cũng đứng lên, thấy Hạ Hiểu Tuyết cũng khách sáo đứng dậy, An Tại Đào rơi vào đường cùng, đành phải chạm cốc với họ, sau đó mọi người uống một hơi cạn sạch.

Trừ Mã Hiểu Yến và Bành Quân ra, những người khác trong văn phòng huyện ủy đều rất xa cách với An Tại Đào, vì thế, dù cho Hạ Hiểu Tuyết bình dị, gần gũi đến thế nào, thì không khí trong phòng vẫn có phần hơi ngượng ngùng.

Ngay trước mặt vị Chủ tịch huyện An, lại sắp nhậm chức Bí thư Huyện ủy, người có quyền lực lớn nhất Quy Ninh này, bọn họ không dám tự tiện nói đến chuyện gì, đành phải liên tiếp không ngừng kính rượu An Tại Đào, ý đồ giúp cho An Tại Đào có ấn tượng sâu đậm về mình.

Nhưng Mã Hiểu Yến và Bành Quân lại xem đây là một trường hợp chính thức, nên vẫn duy trì sự kính cẩn vừa phải với An Tại Đào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hạ Hiểu Tuyết thầm cười khổ, hơi hối hận vì đã để An Tại Đào tham dự. Cô nâng ly lên cùng uống với Mã Hiểu Yến, sau đó mới cười nói với An Tại Đào:

-Nếu biết như thế thì đã không cho anh đến rồi. Anh ngồi ở đây khiến cho mọi người ngại ngùng không dám uống rượu.

Hạ Hiểu Tuyết ghét nhất cảnh như thế này trong quan trường: hết người này đến người kia thay nhau kính rượu An Tại Đào, còn những lời khen tặng thì ồ ạt không dứt như nước Hoàng Hà. Mà An Tại Đào thì cứ ngồi đó, vẻ mặt ung dung mỉm cười, bày ra bộ dáng bình thản chịu đựng gian khổ và vô cùng hưởng thụ, khiến cô không khỏi thầm nhíu mày.

Dối trá, đạo đức giả! Tiểu Đào cũng như vậy! Ôi, người đàn ông này rốt cuộc suy nghĩ những gì trong lòng? Quyền lực khiến bọn họ không thể tự kềm chế sao? Hạ Hiểu Tuyết thấy hơi khó chịu, liền đứng dậy vào phòng vệ sinh.

Trong lúc uống rượu, Bành Quân đột nhiên nửa thật nửa giỡn hỏi:

-Sếp, trong huyện có tin đồn anh sẽ đến huyện ủy, có phải như thế không? Ha ha, dù sao đây cũng là trường hợp cá nhân, cũng không có người ngoài, anh cho tôi vài thông tin đi!

Những lời này của Bành Quân đã nói ra được "nghi hoặc" trong lòng mọi người, nên tất cả đều đặt ánh mắt chờ mong lên người An Tại Đào, chờ hắn trả lời.

Chuyện này tuy không có gì là bí mật, nhưng dù sao Ban Tổ chức cán bộ cũng chưa tuyên bố, An Tại Đào là cán bộ lãnh đạo, tất nhiên sẽ không cầm đèn chạy trước ô tô.

Hắn cười ha ha:

-Bí thư Lãnh chuyển đến làm trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là quyết sách điều chỉnh cán bộ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Còn về phần tôi, tất nhiên phải phục tùng sự bố trí của tổ chức. Ai làm Bí thư huyện ủy? Ôi dào, việc này Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy sẽ tuyên bố trong thời gian sớm nhất, trước đó mọi người cũng không cần phải bàn tán làm gì? Thế nào?

-Có nghe thấy không? lãnh đạo nói mặc kệ các ban ngành khác thế nào, nhưng văn phòng ủy ban chúng ta đừng tham gia đồn đại mấy tin tức như vậy nữa.

An Tại Đào không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Mã Hiểu Yến vội cười, nâng ly lên, cụng ly với An Tại Đào, chủ động cho qua đề tài này.

An Tại Đào phải tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy, Mã Hiểu Yến đã được chính miệng An Tại Đào chứng thực từ lâu. Cô đang chuẩn bị tư liệu để báo cáo Thành ủy, lấy danh nghĩa huyện ủy đề cử Cổ Trường Lăng tiếp nhận vị trí của An Tại Đào. Đây là việc mà An Tại Đào đích thân gọi đến bảo cô làm, cô tất nhiên đã hỏi rõ trong điện thoại.

Đột nhiên, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu mận chính đẩy cửa bước vào, đến bên An Tại Đào, đưa một tờ giấy, sau đó lại ghé sát vào tai hắn nói mấy câu.

An Tại Đào nhíu mày, quét mắt nhìn tờ giấy trong tay sau đó xé nát, bỏ vào gạt tàn thuốc trước mặt.

Mã Hiểu Yến nhìn động tác của An Tại Đào lòng đầy nghi hoặc. Nếu không có Hạ Hiểu Tuyết ở đây thì cô đã hỏi thẳng rồi.

An Tại Đào dường như không có việc gì, lại cùng uống rượu với mọi người, cũng không hề nhúc nhích. Nhân viên phục vụ kia cũng không nói gì thêm, liền chuồn ra ngoài.

Thật lâu sau, An Tại Đào đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, trên đường quay lại, hắn gặp phải Trương Manh mặt mày đỏ bừng, thần sắc xấu hổ. Trương Manh bước lên một bước, cúi đầu nói:

-Chủ tịch huyện An, tôi muốn báo cáo công tác một chút với lãnh đạo. Xin lãnh đạo cho tôi một cơ hội, tôi chỉ quấy rầy lãnh đạo vài phút thôi. Chỉ vài phút thôi!

Thật ra An Tại Đào cũng biết được vì sao Trương Manh đi tìm hắn, nhưng hắn không ngờ Trương Manh lại đến đây tìm. Hắn nhíu mày, hơi trầm ngâm, khoát tay:

-Chủ nhiệm Trương, có việc gì ngày mai cứ đến văn phòng tôi, hiện giờ tôi có chút việc nên không tiện.

Nói xong An Tại Đào không chờ phân bua đã sải bước mà đi. Trương Manh đứng ngơ ngác trên lối đi nhỏ, mặt đỏ bừng, mím chặt môi, bộ ngực phập phồng dữ dội. Trong chớp mắt lóe lên một tia tuyệt vọng và ganh tị.

Thật ra Trương Manh đã mâu thuẫn trong lòng, cô rốt cuộc phải làm "công tác" thế nào với An Tại Đào? Đưa tiền, người ta cũng không thiếu tiền. Toàn thể người dân trong huyện ai mà không biết Chủ tịch huyện An nhiều tiền thế lớn, lại có một người vợ siêu giàu có. Còn nữ sắc, lần trước đã bị một bài học thê thảm, loại nhan sắc trung bình như mình, lại vào tuổi trung niên, người ta cũng không vừa mắt! Ngay cả luận về nhan sắc, Mã Hiểu Yến kia cũng mạnh hơn mình nhiều. Một bà già như cô sao tranh được với Mã Hiểu Yến!

Có lẽ có chút linh cảm, Mã Hiểu Yến cũng mượn cớ đi ra khỏi phòng, vừa đúng lúc thấy An Tại Đào bị Trương Manh ngăn lại. Vào thời điểm nhạy cảm này, Trương Manh đột nhiên tìm An Tại Đào, không cần nói cũng hiểu được dụng ý của cô ta. Là người có liên quan, Mã Hiểu Yến càng rõ hơn ai hết.

Cô tin rằng vị trí của mình không có vấn đề gì. Nhưng người làm trong quan trường, thường xuyên lo được mất cũng là "bệnh chung". Thấy hành động của Trương Manh, cô đột nhiên có chút bất an. Cô thậm chí còn muốn bước đến, nếu chẳng may Trương Manh, cô ta…

An Tại Đào bước tới, thấy Mã Hiểu Yến vẻ mặt thất thường đứng trên hành lang, cả cười nói:

-Hiểu Yến, cô đứng ở đây làm gì?

-Tôi..

Mã Hiểu Yến muốn nói lại thôi.

An Tại Đào thầm thở dài. Hiện Mã Hiểu Yến cái gì cũng tốt, riêng điểm đó là không tốt. Chuyện vốn không liên quan đến mình, nếu quan tâm sẽ bị loạn. Cô vốn là người thông minh, nhưng nếu chạm đến "vị trí" của mình thì bắt đầu hồ đồ.

Hắn nhướn mắt lên, định đi vào phòng, rồi lại dừng bước, do dự một chút, muốn cho cô một liều thuốc an thần:

-Được rồi, cô đừng nghĩ lung tung nữa, chuẩn bị về bàn giao công tác đi.

Nói xong, An Tại Đào đẩy cửa bước vào, Mã Hiểu Yến mừng vui khôn xiết, dần lấy lại bình tĩnh, giấu đi vẻ vui mừng trên mặt, đứng im một lúc rồi mới theo vào.