- Cậu than nghèo cái gì, trong tài khoản của Liên hợp Tĩnh Hải chẳng phải còn 200 triệu, thêm nửa tháng nữa, lợi nhuận quý ba của Thực nghiệp Tinh Hồ sẽ đổ vào. Cùng lắm gì bán cổ phiếu của tổng cty xây dựng đi, dù sao là cổ đông số hai, nhiều hay ít một chút cũng không hề gì.
Khổng Lập Dân nói:
Theo lý mà nói, mua lấy quyền sở hữu Nam Cảng Plaza, có thể đem thế chấp vay tiền, không ảnh hưởng tới tài chính lưu động, nhưng đầu năm vì sáu miếng đất quanh nhà máy hóa chất nông nghiệp Giang Thiên, Thiên Tinh Hồ đã gần như hút hết hạn nghạch cho vay của ngân hàng kiến thiết Tĩnh Hải rồi.
Lâm Tuyền đưa mắt quét qua Trương Bích Quân, Tiền Vi, Đan Nguyên, mặc dù thân thuộc với Khổng Lập Dân, nhưng tài khoản công ty có bao tiền là cơ mật hạch tâm, làm sao có thể tùy ý tiết lộ được? Nhưng bọn họ đều nhìn lại vô tội: Không liên quan gì tới chúng tôi.
Xét tới vô số nhân viên kỹ thuật mà điện khí Tĩnh hải tích lũy được, đó là tài nguyên mà Tân Năng Liên Hợp thiếu nhất để mau chóng phát triển, hai tháng qua, phòng chứng khoán được lệnh của Lâm Tuyền, âm thầm thu mua cổ phiếu của Điện khí Tĩnh Hải.
Ý đồ của Lâm Tuyền rất rõ ràng, muốn quyền quyết sách, thậm chí là khống chế cổ phần, trọng tổ HĐQT của Điện khí Tĩnh Hải.
Hiện giờ trong tài khoản của Liên hợp Tĩnh Hải chỉ còn 200 triệu, Tân Năng Liên Hợp năm nay đã được đầu tư 200 triệu, muốn tiêu hóa hết số tiền đó còn cần một khoảng thời gian, không biết đám Khổng Lập Dân sao mò thấu tài chính của Liên hợp Tĩnh Hải như thế.
Lâm Tuyền thầm nghĩ chắc Khổng Lập Dân tự suy ra, ai bảo y có chuyện quan trọng gì cũng thích tìm ông ta thương lượng, chỉ còn biết cười khổ:
- Làm gì có nhiều thế? Tổng cộng có 180 triệu thôi, lần này cấp tiền cho Thiên Tinh Hồ, ngay khoản tài trợ cho buổi biểu diễn đều không có.
Không Lập Dân nhìn Từ Kiến:
- Vậy trên cơ sở này, ưu đãi cho Liên hợp Tĩnh Hải 1 triệu.
Nói xong đứng lên đấm lưng:
- Mệt rồi, mệt rồi, lâu lắm không họp lâu như vậy, tôi nay tôi đãi khách, mọi người ăn cơm xong rồi đi biểu diễn.
Lâm Tuyền xem đồng hồ, lâu gì mà lâu, mới hợp có 20 phút, đám Khổng Lập Dân, Lưu Hoa Đông đều đã đứng dậy đi ra ngoài rồi.
- Ấy, ấy, đợi chút đã, phải thảo luận thêm.
Nhưng không ai để ý tới Lâm Tuyền, ngay cả cao tầng của Liên hợp Tĩnh Hải cũng bỏ rơi y:
- Mọi người phải nói khó giúp công ty đi chứ, khó khăn lắm mới gom được chút tiền, mua lấy tòa nhà đó, ít nhất mười năm mới thu hồi được vốn đầu tư.
- Thế ai hôm qua còn nói Tân thành Nam Cảng là sự nghiệp chung của chúng ta.
Trương Bích Quân hỏi ngược lại:
- Khụ khụ khụ ...
Lâm Tuyền ho mấy tiếng:
- Thì xã giao phải nói thế thôi, có ai kinh doanh địa ốc mua liền một lúc lắm đất thế làm gì ... Vậy, ít nhất bán đi bốn lầu phụ, thu hồi một phần tài chính hẵng hay.
Trương Bích Quân quay mặt sang một bên, ngó lơ y.
Lâm Tuyền cụt hứng, hiện giờ mấy cô gái đều làm phản hết, chỉ có Đan Nguyên là thành thật nghe lời, liền gọi hắn qua một bên:
- Hiện mua cổ phiếu của điện khí Tĩnh Hải cũng được 12% rồi, hãy công khai đi, dù nó đem so với Tân Năng Liên Hợp chẳng có chỗ nào đáng nói, nhưng 20 năm qua tích lũy kinh nghiệm kỹ thuật và nhân tài sẽ bù đắp thiếu sót trí mạng của Tân Năng Liên Hợp, trước tiên moi hết nhân tài kỹ thuật của nó tới nhà máy linh kiện mà hai nhà liên doanh đã, sau đó mới đem từ nhà máy linh kiện sang điện lực thái dương, quá trình này đơn giản hơn. Còn sinh viên mới tốt nghiệp thì đem hết tới điện khí Tĩnh Hải bồi dưỡng một thời gian ...
Điện khí Tĩnh Hải là một xí nghiệp tập thể, cũng là xí nghiệp lên TTCK khá sớm của Tĩnh Hải, nhưng cổ phiếu cơ bản khá ít, chỉ có hơn 90 triệu, trong đó 60 triệu cổ phiếu lưu thông, tổng giá trị mỗi 300 triệu, cổ phần lại phân tán, Liên hợp Tĩnh Hải mua lấy 12% cổ phần đã gần bằng đại cổ đông số một rồi.
Tân Năng Liên Hợp từ đầu tháng sáu đã đề xuất phương án hợp tác với điện khí Tĩnh Hải, mặc dù chưa đạt thanh hiệp nghị hợp tác sơ bộ, nhưng nội bộ Tĩnh Hải đã trong dao động, chia rẽ. Đặc biệt chính sách lương thưởng cao của Tân Năng Liên Hợp, càng phân giải ý chí kháng cự của nhân viên nghiên cứu kỹ thuật cùng quản lý trung tầng.
Tiến vào tháng 8, Dương Năng Liên Hợp tổ kiến thành công dây chuyển sản xuất phin quang điện tự nghiên cứu, đang thí nghiệm vận hành. Dây chuyền sản xuất nhập từ Đức cũng đã lắp đặt xong, được vận hành thử nửa tháng, hiệu suất tới 16.9%, trình độ và kỹ thuật của người Đức khiến kỹ sư trong nước thán phục.
Lúc này Lâm Tuyền muốn Liên hợp Tĩnh Hải lộ diện, chẳng qua là để đẩy sau lưng một cái, làm cao tầng điện khí Tĩnh Hải mau chóng ra quyết định.
Rời cổng chính công ty, Lâm Tuyền tách khỏi đám Trương Bích Quân, Đan Nguyên, bảo họ đi trước, hai người này đã thành dannh nhân Tĩnh Hải, đi cùng sẽ rất phiền phức.
Trương Bích Quân còn phải đi Thông Nam một chuyến, có kịp về tham dự buổi biểu diễn của Trần Phi Lăng hay không thì khó nói, có điều Lâm Tuyền đem chiếc Vovle xám bạc cho cô dùng, còn chuẩn bị cho cô một lái xe chuyên môn, coi như là có chút nhân tính chưa mất, có điều Diệp Kính Cường dứt khoát xin xỏ, nên chỉ có thể chuẩn bị nữ lái xe.
Lâm Tuyền thầm nghĩ Khổng Lập Dân nói mời ăn tối, nhưng không nói địa điểm, bữa cơm này xem ra không hi vọng rồi, Phương Nam đã ngồi xe Quý Vĩnh về thành phố, hiện Phương Nam dần dần thoát khỏi công việc trợ lý riêng cho Lâm Tuyền, bắt đầu phụ trách nhiều việc quan trọng của công ty rồi, cô còn bận hơn cả Lâm Tuyền nữa.
Chỉ có một thân một mình chẳng việc gì làm, nhàm chán đứng dưới trạm xe bus, nửa người phơi ngoài ánh mặt trời như lửa, thấy có chiếc xe chạy qua, lao lên đầu tiên.
Qua sự nỗ lực của Đầu tư Nam Cảng, hiện giờ xe bus tới thành phố đều vòng qua Tân thành Nam Cảng, hơn nữa đều là xe có điều hòa, có điều hiện trên xe hành khách lưa thưa.
Lâm Tuyền thoải mái ngòi dựa vào lưng ghế, mắt nhìn những kiến trúc hoặc mới tinh hoặc đang hoàn thiện được che bạt xanh bên ngoài ô cửa sổ, cảm giác như cuối thu vậy.
Tối hôm qua Tiểu Sơ có gọi điện cho y nói chuyện gặp Trần Vũ ở Anh, cũng nói Trần Vũ hôm nay sẽ về. Trần Vũ chắc còn trên máy bay? Hiện giờ y và Lệ Cảnh đã vào thế không đội trời chung rồi, Cảnh Nhất Dân và Trương Quyền đấu tranh chính trị càng như nước với lửa, y căn bản không có đường lui, phải đối diện với Trần Vũ ra sao đây, lòng nghi thế, luôn có cảm giác bi thương không tan được.
Xe bus tới nhà trẻ Tây Trạch, Lâm Tuyền vừa xuống xe đã thấy Tiểu Tư Vũ đứng ở cửa nhón chân ngó nghiêng, vừa thấy y liền chào tạm biệt cô giáo, rồi chạy như bay lao vào lòng Lâm Tuyền, một tiếng gọi "ba ơi", như dòng suổi mát lạnh đổ vào tim Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền giơ Tiểu Tư Vũ lên cao, để cô bé cưỡi lên cổ mình, Tiểu Tư Vũ nắm lấy hai tai y, chỉ huy Lâm Tuyền đi tới cửa hàng cạnh trường.
Đi vào cửa hàng mát lạnh, hai cha con dạo chơi chừng 20 phút, Tiểu Tư Vũ diệt tới cái kem thứ ba mới nhận được điện thoại của Từ Kiến, nói buổi tối Khổng Lập Dân mời cơm ở Tú Thủy Các, Lâm Tuyền vội nói:
- 7 giờ 30 đã biểu diễn rồi, còn ăn được mấy thứ, ông nói với chú Khổng, bảo phải bao luôn bữa ăn khuya.
Từ Kiến cười ha hả hưởng ứng, tiếp đó Khổng Lập Dân gọi điện mắng một trận, ngay bữa ăn khua cũng bóc lột của người ta.
Lâm Tuyền gọi điện cho Quý Vĩnh, bảo ông ta tới thẳng Tú Thủy Các, còn cha con y lại ngồi xe bus, đi một vòng nữa mới vào thành phố.
Vì sân trường Tây Trạch không chứa được nhiều người, nên quảng trường trung tâm Nam Cảng đặt màn hình cỡ lớn cho mấy nghìn người tập trung xem.
Lâm Tuyền tất nhiên đi theo một lối riêng vào hiện trường, được ngồi ở hàng ghế đầu tiên, y là người rất khó để bên ngoài ảnh hưởng tới tâm tình của y, có điều tới hiện trường buổi biểu diễn, vẫn cảm thụ được không khí sôi trào khiến máu người ta như chảy nhanh gấp bội, kế hoạch chỉ cho 2.500 người vào, cuối cùng chen lấn tới 3.000 người, lâm thời tăng thêm mấy máy lạnh cũng không giảm bớt được nhiệt độ hiện trường, cũng có nhiệt trong tâm tình, có cái nhiệt ở sinh lý.
Lâm Tuyền giống như tất cả khán giả đợi Trần Phi Lăng lên sân khấu biểu diễn, cảm thấy Chu Sơn lên phát biểu khai mạc tuần lễ hoạt động nghệ thuật sao mà rườm rà đến phát bực, may có Tiêu Lỵ Lỵ dẫn chương trình, tuy phong cách có nót nớt, nhưng bộ váy hồng ngắn gợi cảm và khuôn mặt trẻ trung ngọt ngào của cô khiến người dưới sẵn sàng chờ đợi một lúc.
Còn có vô số người hâm mộ quanh quẩn bên ngoài sân, tường bao của Trung học Tây Trạch không ngăn cản được họ, nhìn người trèo tường, người leo cây lố nhố khắp nơi, Lâm Tuyền xót của, sau buổi biểu diễn này chi phí bảo trì tăng lên không ít.
Quách Bảo Lâm chẳng biết từ đâu ra chen tới bên cạnh Lâm Tuyền, ra sức dung túng y tới hậu trường xem Trần Phi Lăng trang điểm.
Người quen quá nhiều, quan trọng là còn có Tiểu Tư Vũ đi theo, Lâm Tuyền tuy rất động lòng, nhưng ngại không hưởng ứng, thấy Quách Bảo Lâm định chen tới trước sân khấu nhìn quần lót của Tiêu Lỵ Lỵ, Lâm Tuyền trang nghiêm ngăn lại:
- Dừng lại, học sinh của tao đấy. Mày làm thế sau này làm sao tao ngẩng đầu lên nhìn bọn chúng? May muốn phát tiết nội tâm đen tối dâm dục hay là muốn tao với mày cắt áo tuyệt nghĩa nào.
Quách Bảo Lâm ngượng ngùng đứng tại chỗ, ngồi được một lúc nghe tiếng nữ sinh đằng sau hò hét gọi tên Trần Phi Lăng mà ngứa ngáy, chê Lâm Tuyền ngụy quân tử, có ghế không ngồi một mình chen lấn trong đám đông, chẳng biết hôm nay bao nhiêu người đi xem hát thực sự, bao nhiêu người mang ý đồ xấu xa như hắn.
Nói thật đi nghe ca nhạc tới buổi biểu diễn thế này không phải lựa chọn hợp lý, dù dàn loa công suất lớn cũng không át hết tiếng hò reo điếc tai phía dưới.
Tiểu Tư Vũ lúc đầu còn phấn khích sau cũng nhàm dần, ngồi trong lòng Lâm Tuyền ngủ ngon lành, không biết Trần Vũ có ở trong đám đông kia không, cô ấy rất hâm mộ Trần Phi Lăng. Lâm Tuyền mắt nhìn lên sân khấu mà đâu óc để tận đẩu đâu, cho tới khi người dẫn chương trình đi ra tuyên bố buổi biểu diễn kết th úc, Trần Phi Lăng ra sân khấu cám ơn, hội trường tức thì bùng lên tiếng hò hét như sấm động mới làm Lâm Tuyền mới tỉnh lại.
Đợi cho mọi người rời đi vãn rồi, Lâm Tuyền dắt tay Tiểu Tư Vũ rời sân thể dục, không ngờ ra ngài thấy vẫn có hàng ngàn người hâm mộ đứng đó không chịu đi, đợi Trần Phi Lăng thay trang phục đi ra, người vốn ở quảng trường trung tâm cũng tràn cả tới.
- Điên rồi.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tuyền là gọi cho Chu Sơn hỏi xem có biện pháp ứng phó không.
- Chúng tôi đã dự liệu trước tình hình này, còn chuyên môn định ra phương án ứng phó khẩn cấp, cục công an thành phố đã tăng cường lực lượng tới Tân thành Nam Cảng, học sinh trong trường cũng được tổ chức bảo vệ Trần Phi Lăng rời khỏi đây. Có điều anh Lâm phải cẩn thận, đừng để người ta nhận ra.
Chu Sơn vừa nói thế Lâm Tuyền liền giật mình, vội bế Tiểu Tư Vũ quay trở về sân thể dục, ra sau hậu trường, tìm được đám Chu Sơn, Trần Phi Lăng vẫn ngồi đó, vừa cười nói với nhân viên công tác, vừa luôn tay ký tên lên ảnh.
Thấy Lâm Tuyền bế một cô bé xinh xắn đi vào, đôi mắt như nước của Trần Phi Lăng ánh lên niềm vui không kìm nén được, dừng tay lại, giọng có chút hờn dỗi:
- Anh đúng là người bận rộn đấy, tới giờ mới chịu ra mặt.
- Ấy, đừng ngừng, chữ ký của cô đáng tiền lắm.
Trần Phi Lăng lườm y một cái, phong tình điên đảo khiến không ít nhân viên công tác nín thở.
Lâm Tuyền hỏi Chu Sơn:
- Bên ngoài người chen lấn quá đông, không thể tiếp tục như thế được, an bài một người, che kín mặt, ngồi lên xi đi trước, phân tán sự chú ý của mọi người, tôi sẽ bảo Quý Vĩnh lái xe tới đưa Trần tiểu thư về khách sạn.
Tiêu Lỵ Lỵ vẫn chưa thay trang phục, tâm tình chưa hết kích động, mười mấy học sinh được chọn ra tổ chức buổi biểu diễn đều như thế, chạy cả tới đòi Lâm Tuyền đánh giá buổi biểu diễn.
Lâm Tuyền nói những lời khen ngợi khẳng định rồi kéo Trương Giới qua một bên:
- Nghe nói em báo danh vào Đh Tĩnh Hải, vì sao không phải Đh Đông Hải.
- Vì ba đứa bọn em đều vào ĐH Tinh Hải.
- Đây mà là lý do à?
Trương Giới gãi đầu:
- Thầy, nghe nói thầy tới Đh Tĩnh Hải giảng bài à?
- Ừ, còn chưa xác định, nhìn bộ dạng kém cỏi của các em kia, Đh Tĩnh Hải là cái trường rác rưởi, muốn thoát khỏi đống rác mà không phải rác, thì còn khó hơn so với học ở ĐH Đông Hải nhiều. Thôi, mặc xác bọn em.
- Cái gì mà rác rưởi với không rác rưởi thế.
Trần Phi Lăng lại dừng bút hỏi:
Tiêu Lỵ Lỵ mau mắn giải thích:
- Tục ngữ của thầy Lâm ạ, tức là giống câu "rời bùn mà không hôi mùi bùn".
Trần Phi Lăng phun nước lên ảnh chụp, đưa tay ôm bụng:
- Lần nào cũng bị anh chọc người chết thôi.
- Buồn cười lắm à?
Lâm Tuyền hỏi đám học sinh, cả bọn ngơ ngác lắc đầu, câu này của thầy Lâm đúng là chẳng buồn cười tẹo nào, có điều Trần Phi Lăng cười rũ rượi, nụ cười đó khiến tim người ta rung rinh.
Dương đông kích tây, Tiêu Lỵ Lỵ đảm nhận mồi nhử, lấy khăn quàng che kín mặt ngồi vào chiếc xe của Trần Phi Lăng, đám đông bên ngoài hò nhau đuổi theo, chỉ còn lại lác đác vài nhóm người không biết vì sao chưa chịu về. Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ, chuẩn bị đưa Trần Phi Lăng về khách sạn, Trần Phi Lăng đưa cho y một cái kính đen.
- Để làm gì, đâu cần phải làm bộ xã hội đen?
- Phóng viên nhất định còn chưa đi, bọn họ tinh lắm.
Lâm Tuyền đeo kính lên, Tiểu Tư Vũ thấy hay cũng đòi một cái, không có cỡ trẻ con, chiếc kính che quá nửa mặt cô bé, vừa mới ra cổng, tức thì ánh đèn chớp liên hồi, làm Tiểu Tư Vũ sợ hãi hét toáng lên.
Trần Phi Lăng, Lâm Tuyền, chị Lâm bao quanh cô bé, đi vào chiếc xe thương vụ Becker, những nhân viên khác đi lên xe sau, một trước một sau lao khỏi vòng vây của đám phóng viên, tới thẳng khách sạn Tĩnh Hải.
Trần Phi Lăng nhìn trang trí xa hoa trong xe:
- Anh làm đầu tư rất lớn thì phải.
- Ài, cũng chỉ có khách quý như cô mới đem cái xe này ra dùng thôi, nếu không riêng tiền xăng dầu cũng đủ làm công ty cỏn con của tôi dẹp tiệm.
Lâm Tuyền đặt Tiểu Tư Vũ trong lòng, thuận miệng nói bừa:
Trần Phi Lăng ghé người tới béo má Tiểu Tư Vũ, chẳng hề ngại cổ áo trễ xuống, khiến xuân sắc bên trong hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Tuyền. Lâm Tuyền đỏ mặt ngượng ngùng quay đầu đi, nói chuyện với chị Lâm:
- Khi nào mọi người rời Tĩnh Hải? Trần tiểu thư bây giờ chỉ được tính là một nửa người Tĩnh Hải thôi, phải để tôi làm trọn tình địa chủ chứ.
- Tối ngày mai chúng tôi còn có cuộc gặp gỡ fan hâm mộ ở ĐTH Tây Trạch.
Lâm Tuyền gật đầu, chẳng nói là mai mời khách.
- Anh bắt đâu được đứa bé này ở đâu thế?
Trần Phi Lăng chống tay lên đùi Lâm Tuyền, người nhoài ra trêu ghẹo Tiểu Tư Vu, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tuyền, động tác cực kỳ thân mật:
- Cháu không phải là trẻ con bị bắt.
Tiểu Tư Vũ chề mồm ra, giọng vừa đanh vừa dữ:
- Mẹ cháu còn xinh đẹp hơn cô nhiều.
Lâm Tuyền cười béo má Tiểu Tư Vũ, cô bé con đã biết đánh ghen giúp mẹ rồi, mượn động tác bế Tiểu Tư Vũ lên để Trần Phi Lăng phải lui lại:
- Con của Phương Nam, là con gái nuôi của tôi.
- Là con của ba chứ, ba Quách mới là ba nuôi.
Tiểu Tư Vũ đính chính ngay:
- Ừ phải, Tiểu Tư Vũ là con gái ngoan của ba mà.