Trần Phi Lăng nghe thấy con gái Phương Nam thì thầm thở phào, ngồi trở lại chỗ của mình. Xe tới khách sạn Tĩnh Hải, ngoài cửa rất nhiều fan hâm mộ giơ biển reo hò, bị bảo vệ dàn trận ngăn ở bên ngoài, nơi này là sản nghiệp của Lệ Cảnh.
Còn may là biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt, đi vào đại sảnh là tuyệt bóng phóng viên, đám Tiêu Lỵ Lỵ đã tới trước rồi, đang ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ đợi, vừa thấy Lâm Tuyền liền đi cả tới.
Văn Nhàn hai tay ôm ngực reo lên:
- Thầy ơi, thầy đeo kính đen thật đẹp trai.
- Không lo phóng viên nữa đâu, tháo ra đi, không cô bé đêm nay tơ tưởng tới thầy giáo mà không ngủ được.
Trần Phi Lăng cười đưa tay tháo kính cho y:
Lâm Tuyền nhìn qua vai Trần Phi lăng, đột nhiên thấy Trần Minh Hành, Trương Giai Minh, Trần Vũ, Trương Đào, Điền Lệ, những người mà y tuyệt đối không muốn thấy nối nhau đi ra, tất cả đứng sững lại, tựa hồ kinh ngạc vì động tác thân mật của Trần Phi Lăng dành cho y.
Ánh mắt Trần Minh Hành dừng trên người Lâm Tuyền tích tắc, rồi cười sang sảng nói:
- Kẻ hèn này là Trần Minh Hành, kinh doanh cái khách sạn nhỏ này, Trần tiểu thư dừng chân ở đây? Có thể để tôi làm trọn tình chủ nhà.
Rồi nói với Lâm Tuyền:
- Lâm tiên sinh và Trần tiểu thư cùng quang lâm thật vinh hạnh cho chúng tôi.
Lâm Tuyền chỉ lặng lẽ nhìn Trần Vũ, sao lần nào gặp em cũng là đi với hắn? Còn vẻ mặt kinh ngạc của Trương Giai Minh, Trương Đào, Điền Lệ hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới.
Sắc mặt Trần Vũ hơi nhợt nhạt, cảm giác như đang gắng gượng hết sức để đứng vững vậy.
Trương Giai Minh thì nhìn chằm chằm Lâm Tuyền không biết vì sao Trần Minh Hành dùng kiểu xưng hô tôn trọng Lâm Tuyền, lại có vẻ như quen biết từ trước. Trong lòng Trương Đào và Điền Lệ càng phải dùng "giông tố bão bùng" để hình dung.
- Con buồn ngủ chưa?
Lâm Tuyền ngồi xuống hỏi Tiểu Tư Vũ, thấy cô bé gật đầu thì đứng dậy thong thả nói:
- Tạm biệt.
- Lâm tiên sinh xin hãy dừng bước, mời trước không bằng tình cờ gặp, tôi tổ chức bữa tiệc mừng cho Trần tiểu thư, mong Lâm tiên sinh nể mặt.
Trần Minh Hành giữ lại:
Tiểu Tư Vũ giật giật tay Lâm Tuyền, xoa bụng nói:
- Ba ơi, con cũng đói nữa.
- Heo con tham ăn, vậy thì xin quấy rầy, bọn chúng là học sinh của tôi.
Lâm Tuyền giới thiệu đám Tiêu Lỵ Lỵ cho Trần Minh Hành:
- Đây là Trương Giai Minh, giám đốc phòng kế hoạch tập đoàn Lệ Cảnh, còn đây con gái tôi ...
- Tôi biết cả, không cần phiền chủ tịch Trần giới thiệu đâu.
Lâm Tuyền ngữ khí rất lãnh đạm:
- Giám đốc Trương sắp làm tổng giám đốc tổng cty xây dựng phải không? Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Trần Phi Lăng ngạc nhiên:
- Mọi người quen nhau à?
Trần Minh Hành cười ha hả:
- Lâm tiên sinh hại Lệ Cảnh tổn thất 500 triệu, sao không quen cho được? Tôi nói thế có đúng không hả Lâm tiên sinh?
- Chủ tịch Trần nhất định nói thế thì tôi cũng chẳng có cách nào:
Lâm Tuyền dắt tay Tiểu Tư Vũ, mép nhếch lên:
Đám Trương Giai Minh thì hoàn toàn bị Trần Minh Hành bị hồ đồ rồi, hoặc có thể nói là sợ tới ngây người.
Trần Minh Hành rất có phong độ, vẫn vui vẻ nói:
- Sao Lâm tiên sinh lại quen tiểu nữ cùng với đám Giai Minh.
- Vị sau lưng chủ tịch Trần xem như là bạn học của tôi, nên quen.
Lâm Tuyền cười nhạt:
- Còn về Trương công tử đây đứng đầu Tứ đại công tử của Tĩnh Hải, tôi không muốn biết cũng khó.
Trần Minh Hành không bận tâm tới giọng điểu châm chọc của Lâm Tuyền, xem ra chàng trai này tâm trí chưa thành thục lão luyện, một đối thủ như thế ông ta nên vui đúng hơn:
- Tiểu Đào, cậu là bạn học của Trương tiên sinh à?
- Dạ ...
Trương Đào áp úng, không biết trả lời thế nào, hổ thẹn nhìn Lâm Tuyền. Lâm Tuyền tựa hồ quên chuyện không vui trước kia, mỉm cười với hắn.
- Thật trùng hợp, nếu như thế tôi càng có lý do giữ Lâm tiên sinh ở lại uống chén rượu rồi.
Trần Minh Hành đi trước dẫn đường, mọi người nối nhau theo sau, đám Lâm Tuyền thì tụt lại tít đằng sau, Trần Phi Lăng ghé sát tai Lâm Tuyền hỏi:
- Anh hại Lệ Cảnh thảm vậy sao?
- Làm gì có chuyện đó, nếu tôi làm họ mất chừng đó tiền, tôi còn cần đi dậy học kiếm sống không?
- Hi hi, anh chỉ biết nói dối.
Trần Phi Lăng tựa hờn tựa oán nói, khiến người trước không nghe rõ bọn họ nói gì càng ngạc nhiên, nhất là Trần Vũ, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, tại sao ông trời đùa bỡn cô như thế, tại sao lần nào cũng khiến cô gặp lại Lâm Tuyền trong hoàn cảnh éo le, tại sao đã bao lần cô lang thang một mình trên đường lại không gặp y?
Rời thang máy, tới phòng tiệc cao cấp trên tầng thượng, đâu phải bữa tiệc nhỏ, vì đại minh tinh Trần Phi Lăng, cao tầng Lệ Cảnh đều đưa cả phu nhân theo đợi bên trong, thế nhưng đi cùng Trần Phi Lăng vào đại sảnh là chàng thanh niên bế cô bé nhỏ, làm ai nấy kinh ngạc.
Có người tinh mắt lập tức nhận ra Lâm Tuyền chính là chàng trai thời gian trước đó phóng viên cả nước săn tìm, liền châu đầu thì thầm với nhau. Chu Lâm thấy Lâm Tuyền rất quen mắt, song không nhớ gặp ở đâu. Trương Giai Minh tâm tình rất tệ, đi lên sân khấu nhỏ, nói vài câu chúc mừng buổi biểu diễn thành công rồi tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, nhìn phía dưới người vỗ tay lưa thưa, đa phần đang bàn tán về Lâm Tuyền và Trần Phi Lăng, Trương Giai Minh càng tức tối, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc Lâm Tuyền là ai.
Lâm Tuyền căn dặn đám Tiêu Lỵ Lỵ:
- Cứ thoải mái, nhưng chú ý đừng uống say đấy.
Rồi chu đáo buộc khăn ăn cho Tiểu Tư Vũ, pha cho cô bé một ly nước ngọt, tay cầm ly rượu vang, không kìm được tìm kiếm bóng dáng của Trần Vũ.
- Lão Đại, anh và Lệ Cảnh có ân oán gì vậy?
Trương Đào tới gần dò hỏi, hắn vẫn chưa thể thích ứng với chuyện này:
- Ân oán cái gì, chủ tịch Trần là người có trí tưởng tượng phong phú thôi.
Lâm Tuyền ậm ừ đáp:
Trương Giai Minh cùng Trần Vũ đi tới, đắc ý nâng chén lên:
- Anh Lâm chắc không biết Trần Vũ là vị hôn thê của tôi.
Lâm Tuyền không đáp chỉ hơi nâng ly rượu lên, ánh mắt qua ly trong suốt nhìn Trần Vũ, đôi mắt từng nhìn y dịu dàng say đắm, sao giờ xa lạ thế, làm trái tim tựa bị muôn vàn nhát đao đâm vào.
Không biết do nữ nhân giỏi che dấu tình cảm trong lòng hơn, hay càng vô tình hơn, Trần Vũ trấn định nhìn lại Lâm Tuyền, không hề có chút tình cảm nào thể hiện ra, hoàn toàn dưng dưng như với người không quen biết.
Trần Phi Lăng được đám đông xum xít vây quanh thi thoảng lại quay đầu nhìn Lâm Tuyền, cô nhận ra quan hệ giữa Lâm Tuyền và những người kia rất kỳ lạ.
Trần Minh Hành và Chu Lâm cầm ly rượu đi tới, cười nói:
- A, mọi người đang trò chuyện à, ha ha ha, Lâm tiên sinh chắc không lạ gì giám đốc Chu chứ?
Lâm Tuyền nhìn Chu Lâm đầu hói, ở lễ đấu giá khoản nợ tòa nhà Tĩnh Hải đã thấy ông ta vài lần:
- Giám đốc Chu là danh nhân của Tĩnh Hải mà, trước cửa chính phủ thành phố thường có người giơ đầu giám đốc Chu tuần hành, cho nên tôi cũng hân hạnh được biết.
Chu Lâm mặt trầm xuống, không ngờ người này sát muối vào vết thương của ông ta không chút khách khí như thế:
- Lâm tiên sinh làm việc ở đâu, có cần họ Chu tôi chiếu cố phần nào không?
Uy hiếp trắng trợn của Chu Lâm làm Lâm Tuyền phá lên cười khinh miệt, nâng ly hướng về Trần Minh Hành:
- Chủ tịch Trần dạy được con chó ngoan quá.
- Mày, mày ...
Chu Lâm nổi khùng xông tới, muốn tóm lấy áo Lâm Tuyền:
- Dừng tay.
Trần Minh Hành nghiêm mặt quát lớn, Lâm Tuyền mà mất một cọng lông nào ở đây thì khách sạn Tĩnh Hải ngay ngày mai cũng phải đóng cửa luôn.
Chu Lâm tay khựng lại, mắt vẫn trừng trừng nhìn Lâm Tuyền, đúng là rất giống một con chó bị chủ giữ xích kéo lại.

- Lâm tiên sinh là bạn học của Tiểu Vũ, không được thất lễ.
Trần Minh Hành lấy làm lạ, sao Lâm Tuyền ăn nói xấc xược như thế, người được Cảnh Nhất Dân coi trọng chỉ có chút khí độ thế thôi sao?
Lâm Tuyền xua tay bảo đám Tiêu Lỵ Lỵ không cần qua bên này, nói:
- Là tôi thất lễ mới đúng, phản ứng của giám đốc Chu rất bình thường.
Động tĩnh phía này khá lớn, làm người trong đại sảnh đều quay sang, tuy không nghe rõ được bọn họ nói gì, nhưng Chu Lâm hùng hổ định đánh Lâm Tuyền thì ai cũng thấy. Trần Phi Lăng vội xin lỗi người xung quanh đi tới, nhìn Chu Lâm với ánh mắt căm ghét:
- Chuyện gì thế?
Lâm Tuyền xua tay:
- Không có gì, nói đùa với giám đốc Chu thôi.
Trương Đào rùng mình, đùa thế mà là đùa, chửi thẳng người ta là chó còn gì? Trong lòng hắn, Trần Minh Hành là bá chủ của Tĩnh Hải, ông ta có tư cách nói thế, Lâm Tuyền là cái gì mà không nể nang Chu Lâm? Tuy nói ở trường đại học Lâm Tuyền cực kỳ nổi danh, nhưng làm sao đem thành tích học tập dọa người ta?
Trần Minh Hành thấy phong ba nơi này làm mọi người vây quanh, cười nói:
- Không có gì hết, đây là Lâm tiên sinh, mọi người có thể làm quen một chút. Tôi cũng rất tò mò với thân phận của Lâm tiên sinh, là người hàng xóm thần bí của Trần tiểu thư hay là chủ nhân thần bí của tập đoàn Liên hợp Tĩnh Hải?
Đám đông xôn xao, Trương Đào cứng người nhìn Lâm Tuyền, không thể nào, năm ngoái anh ấy bị tai nạn còn chưa tốt nghiệp cơ mà.
Liên hợp Tĩnh Hải là cái tên đang gây sóng gió ở Tĩnh Hải, là hàng rào chắn trước mặt Lệ Cảnh, chẳng trách Trần Minh Hành dè dặt với Lâm Tuyền như thế, nhưng, nhưng chuyện này sao có thể.
Trương Giai Minh hết nhìn Lâm Tuyền lại nhìn Trần Minh Hành, nói tự an ủi bản thân:
- Chú, chú nhầm rồi, anh Lâm đây cùng Tiểu Đào tốt nghiệp Đh Đông Hải năm ngoái mà.
Trần Minh Hành lắc đầu, nhìn Lâm Tuyền đợi câu trả lời.
- Trí tưởng tượng của chủ tịch Trần phong phú quá.
Chu Lâm la lên:
- A, tôi nhớ ra rồi, bốn lần đấu giá Tòa nhà Tĩnh Hải, có ba lần y ngồi cạnh Triệu Tăng.
- Bí thư thị ủy Thông Nam?
Trần Minh Hành còn lạ gì quá trình bán đấu giá Tòa nhà Tĩnh Hải:
- Mọi người chưa biết, Lâm tiên sinh và bí thư Triệu, bí thư Cảnh là thế giao, nếu không Liên hợp Tĩnh Hải sao có uy danh hôm nay.
Lâm Tuyền ngửa đầu cười lớn, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Minh Hành, ánh mắt sắc bén dữ dội hoàn toàn khác hẳn chàng thanh niên dưng dưng bất cần đời khi nãy:
- Chủ tịch Trần nói thế, tôi biết làm sao?
Trần Phi Lăng là người đầu tiên hiểu ra, cô và Lâm Tuyền gặp nhau vài lần, đều liên quan tới hoạt động của Thực nghiệp Tinh Hồ, lần này lại do Liên hợp Tĩnh Hải tài trợ, nói như thế Lâm Tuyền mới hai mấy tuổi đầu có tài sản hàng trăm triệu rồi.
Chị Lâm thì không có gì ngạc nhiên nữa, từ khi Lâm Tuyền mua căn phòng cạnh Trần Phi Lăng là cô biết gia sản của Lâm Tuyền rất lớn. Bốn căn hộ tầng thượng của Bằng Nhuận, giá trên 8 triệu, mua nhà vào đó ở đã là hào phú rồi, mua nhà vứt đó như Lâm Tuyền thì càng phải giàu khủng khiếp, cho nên cô cũng làm như không thấy động tác thân mật giữa Trần Phi Lăng và Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền nhìn trái nhìn phải, ai nấy đều dáng vẻ khiếp sợ, thu ánh mắt lại, cười nhẹ:
- Chủ tịch Trần đúng là thích đùa, làm giám đốc Chu sợ rồi kìa.
Chu Lâm không sợ mà được à? Ông ta hiện giờ có thể tiêu dao tự tại do Trần Minh Hành chống lưng phía sau, nếu chàng thanh niên này thực sự là người nắm quyền của Liên hợp Tĩnh Hải thì cuộc sống của ông ta khó khăn rồi, chỉ e có thể hạ cánh an toàn cũng khó.
Đan Nguyên vào HĐQT, việc đầu tiên là yêu cầu niêm phong sổ sách, mời công ty kiểm toán và văn phòng luật sư tiến hành kiểm toán. Khoản chiếm dụng của Lệ Cảnh không dấu nổi, song Lệ Cảnh có khả năng thanh toán được, còn những vấn đề khác giữa tổng cty xây dựng và Lệ Cảnh đều không để lại dấu vết, nhưng ông ta thì khác, ăn uống bao gái đều lấy tiền công ty thanh toán, làm sao không có sơ hở trong sổ sách.
Chu Lâm trán toát mồ hôi, ấp úng nói:
- Lâm tiên sinh, đại nhân không chấp tiểu nhân ...
Thấy Trần Minh Hành, Chu Lâm đều nhận định Lâm Tuyền là chủ nhân thần bí của Liên hợp Tĩnh Hải, Trương Giai Minh siết chặt nắm đấm, tay run rẩy, trí nhớ hắn chưa kém tới mức đầu năm làm khó người ta ra sao. Bối cảnh của Liên hợp Tĩnh Hải là Cảnh Nhất Dân, lần đó Vương Hiểu Dương bảo vệ y như vậy, đúng là rất có khả năng. Nghĩ tới Cảnh Nhất Dân và cha mình đã tới mức không thể dung hòa, Trương Giai Minh lo lắng trùng trùng.
Trần Vũ là con nhà nòi, từ lời kể của Tiểu Sơ, cô đã mơ hồ đoán ra tất cả, ngay từ đầu đã không kinh ngạc nữa.
Chỉ có Trương Đào và Điền Lệ vẫn không sao tin nổi, bọn họ tham gia vào quá trình trọng tổ tổng cty xây dựng Tĩnh Hải, biết được thực lực Liên hợp Tĩnh Hải, bọn họ không tin Lâm Tuyền sở hữu tài phú lớn như vậy, cho dù y chỉ là người quản lý khoản tài phú đó cũng khó tin.
Trần Minh Hành tin tưởng vào sức phán đoán của mình, nếu chút con mắt nhìn người đó mà ông ta không có, thì khỏi lăn lộn ở thương trường:
- Lâm tiên sinh cũng là người thích đùa, cậu cho rằng sự kiện này nên kết thúc thế nào là tốt nhất.
Sự kiện này tất nhiên là chiến tranh cổ phiếu giữa hai bên, ông ta thử thăm dò Lâm Tuyền, nếu có thể giải quyết hòa bình là tốt nhất.
- Lệnh Cảnh là đại cổ đông lớn nhất, kết thúc thế nào còn cần hỏi người khác sao?
- Lệ Cảnh bỏ ra 500 triệu, Lâm tiên sinh cần gì ép người như thế?
- Ồ, nếu tôi là chủ nhân của Liên hợp Tĩnh Hải sẽ rất sẵn lòng bỏ 500 triệu mua 26.2% cổ phần kia, nếu Lệ Cảnh mốn bán cả 69% cổ phần, tôi nghĩ Liên hợp Tĩnh Hải cũng sẵn lòng mua hết thôi.
Sắc mặt Trần Minh Hành biến đổi, giọng không thản nhiên như nãy giờ nữa:
- Lâm tiên sinh thật lắm tiền, chút cổ phần của Lệ Cảnh chẳng đáng giá là bao, nhưng cũng phải 4 -5 tỷ, Liên hợp Tĩnh Hải không sợ nuốt không trôi à?
- Vì giúp Lệ Cảnh trả hết khoản vay, tôi nghĩ dù Liên hợp Tĩnh Hải dốc hết tài sản ra cũng không ngại đâu.
Trần Minh Hành mặt âm trầm:
- Thế nào Liên hợp Tĩnh Hải mới chịu buông tay?
- Có một điểm chủ tịch Trần đoán trúng, tôi và cao tầng Liên hợp Tĩnh Hải xem như có chút quen biết, không ngại nói cho ông một tin tức nội bộ, Liên hợp Tĩnh Hải cho chủ tịch Trần nửa năm, nửa năm sau sẽ mời trọng tài kinh tế.
- Được, được, Lâm tiên sinh cũng không coi là ép người quá đáng ...
Trần Minh Hành bỏ đi, những người khác nhìn nhau, không hiểu nội dung cuộc đối thoại của bọn họ.
Chu Lâm đuổi theo Trần Phi Hành, mọi người thấy hết trò vui cũng tản ra, Lâm Tuyền uống cạn ly rượu, tựa như tự nói:
- Xem ra mình không được hoan nghênh lắm.
Lấy khăn chùi mép cho Tiểu Tư Vũ:
- Con ăn no chưa?
Tiểu Tư Vũ xoa bụng gật gật đầu, cô bé được mẹ dặn đi với cha không được xen vào chuyện người lớn, nên vừa rồi chỉ chuyên tâm đánh chén.
Lâm Tuyền dắt Tiểu Tư Vũ đi ra cửa, đám Tiêu Lỵ Lỵ tất nhiên cũng đi theo.
- Lâm Tuyền.
Giọng nói ở sâu trong thâm tâm còn vô cùng quen thuộc kia như có một ma lực, khiến Lâm Tuyền đứng lại tại chỗ, gian nan quay đầu lại, nhìn Trần Vũ, Điền Lệ đuổi theo, cười chua chát.
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
- Còn nhớ hai năm trước anh định nói với em không, nếu khi đó em không muốn biết, thì bây giờ cũng không cần biết nữa.
Lâm Tuyền giọng đều đều, nhưng trái tim giằng xé, trách móc bản thân, vì sao lại nói ra những lại vô tình như vậy?
Nhìn Lâm Tuyền đi mà không quay đầu lại, Trần Vũ nắm chặt lấy tay Điền Lệ, Điền Lệ im lặng chịu đựng mấy móng tay bấm vào da thịt. Trương Đào cứ như vừa mới tỉnh mộng, lẩm bẩm:
- Sao có thể, sao có thể.
Đoạn cao trào thế này mà tác giả viết không bật lên nổi, kém xa Quan Lộ Thương Đồ quá nhiều, sao bên TQ nhiều người khen thế không biết nữa.