Phòng ngủ được người hầu trong nhà quét dọn sạch sẽ, khăn trải giường cùng vỏ chăn đều thay mới, nằm lên vẫn còn ngửi thấy mùi nước giặt.
Cố Mông cầm một cái khăn nhỏ bằng nhung gấp 2 3 cái thành một cái tổ rồi đặt ở trên bàn.

Con chim tước vẫn luôn ăn vạ được đặt lên chiếc khăn đó.
Lông nó xoã tung, bụng tròn xoe hệt như một qua bóng bằng bông, nhất là khi nó rụt cổ lại.
Cố Mông duỗi tay chọc chọc nó hai cái, sau đó tự chui vào ổ chăn, cả người thoải mái mà thở dài.
Một cái đầu thò qua, Cố Mông chớp chớp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen tròn xoe.

Tên này có đôi mắt khá xinh đẹp, tròn xoe, chỉ là đáy mắt màu xanh đen khiến cho người ta cảm thấy âm lãnh, ngoan độc.
Nữ quỷ duỗi tay muốn bế nó lại, sợ hãi nó quấy rầy Cố Mông, nhưng đứa bé này thật sự nghịch ngợm, cả người bay tới bay lui giữa không trung rồi cười khanh khách.
Cố Mông mới nhớ tới, hai con quỷ này còn không có chỗ ở, cũng không thể để họ nhìn mình ngủ mãi được.

Lúc này, cô liền sực nhớ đến cái vòng của Hoàng đại sư chính là làm từ xương của bọn họ mài giũa thành, bọn họ ở trong đó còn có thể dưỡng hồn.
Tiếc là khi Cố Mông chạm vào nó đã thấy chán ghét mùi máu tanh tưởi toát ra liền trực tiếp bóp nát.

Cho nên hiện tại đôi mẹ con này vất vưởng không có chỗ dung thân.
Cố Mông trở mình, nói “Ngày mai để tôi tìm xem có miếng ngọc nào để cho các người trú tạm không nhé.”
Ngọc dưỡng nhân, cái cách nói này cũng có thể áp dụng với quỷ, chỉ cần xử lý một chút là sinh khí trong miếng ngọc sẽ có công dụng tương tự như linh khí đối với quỷ, có thể dưỡng hồn.
“Cảm ơn cô, Cố tiểu thư.” Nữ quỷ vội vàng nói lời cảm tạ, cực kì cảm kích.
Cố Mông lười nhác ngáp một cái, mơ màng hỏi “Còn chưa hỏi tên chị là gì đâu.”
Nghe vậy, nữ quỷ trầm mặc một chút, chị nói “Tôi tên là Tần Vi Vi.”
Cố Mông à một tiếng, nhìn tiểu quỷ từ giữa không trung bay xuống, cô vương tay ra, tên nhóc lập tức bám lấy.
Trong mắt nhịn không được mang theo vài phần ý cười, Cố Mông hỏi “Đứa này thì sao? Tên nó là gì.”
Cái này, Tần Vi Vi lại càng thêm trầm mặc, sau một lúc lâu chị mới khó khăn nói “Đứa bé…… Nó chưa có tên.”

Cố Mông ngẩng đầu nhìn chị.
Tần Vi Vi cười khổ, chị vươn tay bé đứa trẻ, vuốt ve đầu của nó.

Đứa nhỏ này nhìn gương mặt có lẽ giống mẹ, lớn lên sẽ đẹp trai lắm đây, lúc cười mắt nó cong lên giống hệt Tần Vi Vi như đúc.
“Khi tôi chết, nó còn chưa ra đời.” Tần Vi Vi nắm tay nó, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng chua xót, chị nhẹ giọng nói “Hoàng đại sư sử dụng quỷ vật giết người một nhà chúng tôi, con quỷ mổ bụng moi sống đứa bé từ trong bụng tôi ra.”
Nói đến đây, sắc mặt của chị trở nên vặn vẹo mà thống khổ, hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy —— chị nằm trên đất, bụng bị mổ ra đứa bé chưa đủ tháng đủ ngày đã bị moi ra.
Trên người chị chảy máu liên tục, máu xối xả tắm ướt thân dưới của chị, chị chết đi trong vũng máu tanh tưởi đó.
Sau khi chị chết, hồn phách bị Hoàng đại sư bắt lại, bị dùng thủ đoạn nuôi thành Quỷ Khóc.

Mà người chồng lại bị luyện thành Quỷ Hung.
Đứa bé bị lấy ra tất nhiên liền tắt thở, nhưng hồn phách cũng bị Hoàng đại sư câu đi.

Lão muốn bồi dưỡng nó luyện chế thành Quỷ Vương, một con Quỷ Vương nghe lời, chịu nghe lão ta sai xử.
Trong không khí mùi máu, nữ quỷ hoàn toàn chìm vào cảnh tượng khi ấy, toàn bộ quỷ biểu tình trở nên thống khổ mà dữ tợn.

Mà bộ dạng cũng biến về trạng thái khi vừa mới chết.
Bụng mình bị mổ ra, ai cũng có thể thấy nội tạng đỏ au ở bên trong, có máu từ người chị chảy xuống kêu tí tách trên mặt đất, rất nhanh tụ thành một vũng maú.
Nhìn một màn này, Cố Mông khẽ cau mày, lập tức kêu “Tần Vi Vi, tỉnh dậy đi, mau tỉnh lại!”
Thống khổ quá, bụng đau quá, toàn thân đều đau!
Con tôi, con của tôi!
Tần Vi Vi nằm trên mặt đất, chị trừng mắt nhìn trần nhà cảm nhận sinh khí trong cơ thể đang không ngừng xói mòn, thân thể của mình từ ấm áp trở nên lạnh băng.
Đột nhiên bừng tỉnh, rõ ràng chị ý thức được —— hình như mình sắp chết.
“Tần Vi Vi! Tần Vi Vi!”
Lúc này, đột nhiên chị nghe được có người gọi tên mình, chị chớp chớp mắt.


Đuôi mắt giật giật, sau đó liền thấy Cố Mông xuất hiện.
“Cố tiểu thư?” Chị nhẹ giọng kêu một tiếng, thắc mắc.
Cố Mông lui ra sau, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nói “Vừa nãy chị ngẩn ra, lại lâm vào cảnh tượng lúc chết.

Nếu chị thật sự lún sâu vào không rút ra được, như vậy chị sẽ mất đi ý thức, cứ lặp đi lặp lại sự thống khổ lúc chết đó.”
Tần Vi Vi phục hồi tinh thần lại, ý thức được mình vẫn đang ở nhà họ Cố, chính là phòng ngủ của Cố Mông.

Mà rõ ràng chị đã sớm chết rồi.
Sau khi hoàn hồn, vết mổ trên bụng cũng dần khép lại, vết máu cũng dần dần biến mất, chỉ có tấm thảm dưới chân chị còn lưu lại vết máu cho thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Sao chị dễ nhập vào cảnh tượng lúc chết thế?” Cố Mông có chút khó hiểu, vẻ mặt kiểu chị vô dụng quá đấy.
Thấy thế, Tần Vi Vi nhịn không được cười khổ, chị nói “Đây chính là cách mà Hoàng đại sư nuôi chúng tôi.

Nghe nói như vậy, chúng tôi mới có thể trở nên càng ngày càng hung ác, lực lượng càng cường đại hơn.”
Cho nên, sau khi bị Hoàng đại sư bắt được, bọn họ liền liên tục trải qua cái chết của mình, cảm thụ thấy sự sống của mình trôi đi, cứ lặp lại sự thống khổ của cái chết.
Cố Mông quay lại trên giường, cô có chút mệt nhọc nhắm mắt lại, nói “Hai người tự tìm một chỗ ngủ đi, trong nhà hình như có phòng cho khách, hai người tự nghỉ ngơi đi nhé, tôi mệt rồi, mai rồi nói tiếp.”
Nghe vậy, Tần Vi Vi lên tiếng, nhưng chị cũng không qua phòng cho khách mà là ôm quỷ đồng đi tới mép giường ngồi xuống yên lặng ngồi đó.
Quỷ đồng tới nơi xa lạ nên nhìn cái gì đều tò mò, ở chỗ này nhìn một tí, ở chỗ kia lại ngó một cái, cuối cùng bị nữ quỷ ôm vào trong ngực, không được chạy lung tung.
“Chúng ta đang làm khách ở nhà người ta, khi chủ nhà chưa đồng ý thì không được tùy tiện động vào đồ vật trong nhà, đó là không lễ phép, con nhớ chưa?” Nữ quỷ nhỏ giọng dạy dỗ nó.
Quỷ đồng trợn tròn mắt vô tội nhìn chị, ra vẻ không hiểu chị đang nói gì.
Thấy thế, nữ quỷ cười khổ, chị nghĩ dạy nó mấy điều này thì có ích lợi gì đâu.

Nó chết rồi mà, chưa kịp hưởng thụ thế giới tươi đẹp này vậy mà đã chết.


Hiện tại kể cả nó nó chạm lung tung vào đồ vật cũng chẳng có ai thấy, chẳng ai chú ý.
Tần Vi Vi trong lòng vẫn hiểu nhưng dù vậy chị vẫn muốn dạy con một ít đạo lý.

Chị ôm lấy con nhỏ giọng nói “Con ngoan nhé, để mẹ kể truyện cổ tích cho con nghe…… Chúng ta nghe truyện Cô Bé Lọ Lem đi.”
Cũng thật trùng hợp, ở bên kia Cố Nguyệt cũng đang kể chuyện Cô Bé Lọ Lem.
“…… Tới 12 giờ, Cinderella vội vã từ vũ hội rời đi, bởi vì quá sốt ruột nên cô đã làm rơi một chiếc giày.

Chờ vương tử đuổi đến chỉ còn thấy chiếc giày bằng thủy tinh của cô……”
Cố Nguyệt nhìn hai lần, có chút kỳ quái “Cô Bé Lọ Lem chỉ là câu truyện cổ tích thôi sao Cao Tư tiên sinh lại thích đến vậy?”
Nghe vậy, bạn thân Chu Á Á lập tức nói “Bạn thì biết cái gì, Cao Tư tiên sinh này có thú vui của trẻ con chứng tỏ anh ấy là người có tâm địa lương thiện, ấm áp.”
Cố Nguyệt nghe vậy nhịn không được liền gật đầu, cảm thấy cô ấy nói rất chuẩn.

Cô xếp gọn tập truyện cổ tích ném ở trên giường, hứng thú bừng bừng nói “Ngày mai mình đi mau quần áo, nghe nói mới có mấy mẫu mới nhất đấy……”
Hai cô gái trẻ bàn bạc về vấn đều quần áo trang sức, đó đúng là đề tài không hồi kết.
Đột nhiên Chu Á Á nhớ tới cái gì, vội nói “Đúng rồi, bạn nhất định phải chuẩn bị một đôi giày thật đẹp đấy.

Quần áo có thể giống nhau nhưng giày nhất định phải đẹp, để cho chân mình được đẹp nhất.”
“Để làm gì?” Cố Nguyệt khó hiểu.
Chu Á Á trả lời “Mình nghe người ta nói là Cao Tư tiên sinh rất thích những cô gái cho đôi chân đẹp.

Anh ấy từng nói mỗi một đôi chân đẹp đều là được pháp sư thi pháp lên.”
“Đây là bị cuồng chân à?” Cố Nguyệt nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
Chu Á Á thấy nét mặt của cô lập tức liếc xéo cô một cái, nói “Người ta chỉ thích những đôi chân xinh đẹp thôi mà, lại không có mạo phạm ai, không phải bạn cũng cuồng tay sao? Hơn nữa mình nói này, Cao Tư tiên sinh chính là thân sĩ ưu nhã như vương tử, khác những người đàn ông khác.”
Cố Nguyệt cười gằn nói “Có nói quá không thế?”
“Nếu bạn không thích thì đừng đến buổi tiệc đó nữa!” Chu Á Á lập tức nói.
Nghe vậy, Cố Nguyệt vội nói “Được được, đương nhiên mình muốn đi.


Chị em tốt của tôi ơi, đừng giận mà.

Tại mình chưa gặp Cao Tư tiên sinh bao giờ nên mới không biết anh ta là người như nào thôi.”
Cô chỉ mới nhìn thấy Cao Tư tiên sinh qua ảnh chụp, không thể không nói người đàn ông trong ảnh thật sự thỏa mãn tất cả những tơ tưởng của các thiếu nữ về vương tử.

Anh ấy anh tuấn mà ưu nhã, hơn nữa gia cảnh gia cảnh không tồi, làm gì có cô gái nào không động lòng.
Có cô gái nào mà không mơ mộng chứ?
Dừng video lại, Cố Nguyệt lộ ra biểu cảm hưng phấn—— cách tiệc rượu kia còn một ngày, cô nhất định sẽ duy trì trạng thái tốt nhất để đi gặp người ta, cô cảm thấy mình có thể tóm được trái tim của người đàn ông đó.
Cúi đầu nhìn đôi chân của mình, Cố Nguyệt có chút đắc ý.
Cô giống mẹ, ngũ quan hài hòa nhưng không tinh xảo, cũng may làn da trắng nõn, bộ dáng cũng có thể coi như tầm trung.

Nhưng cô lại có một đôi chân rất đẹp, thật sự xinh đẹp, đặc biệt khi đi sandals ai nhìn thấy cũng trầm trồ khen ngợi.
Nếu Cao Tư tiên sinh kia không quá khó tính thì Cố Nguyệt cũng khá tự tin, cô cúi đầu tiếp tục lật xem truyện Cô Bé Lọ Lem.
“…… Vương tử cầm giày thủy tinh, chiêu cáo toàn thành rằng anh muốn cưới cô gái có thể đi vừa đôi giày này làm vợ, biết tin tức này cô bé lọ lem và các chị của cô rất vui mừng.”
Thanh âm của Tần Vi Vi nhỏ nhẹ vang lên trong phòng ngủ, đứa trẻ trong lòng ngực chị đã nhắm hai mắt lại, cuộn tròn thân mình ngủ thiếp đi.
“Không phải nói xiêm y và giày của cô bé lọ lem sẽ biến mất lúc 12 giờ đêm sao? Vậy tại sao vương tử còn nhặt được giày của cô ấy, giày đó có còn nữa đâu?” Trong phòng ngủ vang lên thanh âm khó hiểu của Cố Mông, trong giọng nói của cô tràn ngập nghi vấn.
Nghe vậy, Tần Vi Vi cũng tự hỏi một lúc rồi mới giải thích cho cô, chị nói “Khả năng đây là bà tiên đã chúc phúc cho cô ấy, chỉ cần người cô ấy thích nhặt được giày thì lời nguyền lúc 12 giờ đêm sẽ được phá bỏ, giày cũng sẽ không biến mất.”
“Thế à!” Cố Mông gật đầu, cảm thán nói “Bà tiên này cũng thật tốt bụng.”
Tần Vi Vi cười gượng, thấy Cố Mông còn muốn hỏi chuyện khác nữa, vội nói “Cố tiểu thư, ngài mau ngủ đi, thời gian không còn sớm đâu.”
Cố Mông ngáp một cái, nghe xong một câu truyện cổ tích nên tâm trạng của cô cũng không tồi.

Cô chúc ngủ ngon với Tần Vi Vi một tiếng rồi rúc vào ổ chăn, một lát sau đã ngủ say.
Đến nửa đêm, trong nhà họ Cố đột nhiên vang lên tiếng khóc the thé của trẻ con, tiếng khóc này sắc nhọn đến chói tai, tràn ngập thống khổ khiến mọi người trong nhà đều giật mình thức giấc.
“Tiếng khóc ở đâu ấy nhỉ?” Cha Cố ngồi dậy bật đèn, ông cẩn thận lắng tai nghe, nói “Hình như là từ bên ngoài truyền vào, để anh đi xem.”
Triệu Dĩnh ôm lấy hai cánh tay, run run một chút, nói “Đêm hôm rồi sao lại có tiếng trẻ con khóc? Em thấy lạnh người lắm, hay là thứ gì đó không tốt?”
Thanh âm này sắc nhọn mà chói tai, quả thực như muốn đâm thủng màng nhĩ của người ta, hơn nữa nghe rất âm trầm làm người nhịn không được run run.
“Cái gì mà ma quỷ, em đừng có nghĩ linh tinh.” Cha Cố nói một câu, tuy rằng nói như vậy nhưng khi khoác áo xuống giường vẫn hơi do dực, ông cầm lấy là bùa mà Cố Mông đưa cho —— nghe cha Hứa nói thứ này rất hữu dụng..