Cha Cố lần theo thanh âm đi ra ngoài, càng tới gần ông càng phát hiện lá bùa trong tay bắt đầu nóng lên như đang báo hiệu điều gì đó.

Phản ứng này không thuộc phạm trù khoa học như vậy làm cha Cố có chút hốt hoảng trong lòng, cho đến khi đứng trước cửa phòng Cố Mông mới không còn cảm giác này nữa.
“Ba!” Cố Phạn chạy tới, vội vội vàng vàng, hình như là chạy thẳng từ phòng ngủ qua.
Đêm hôm khuya khoắt, người nhà họ Cố đều bị tiếng khóc này làm bừng tỉnh, mọi người đều thảo luận thanh âm này rốt cuộc là từ đâu tới, chờ khi phát hiện là từ trong phòng Cố Mông truyền ra thì lại càng có nhiều suy đoán hơn.
Cha Cố gõ cửa, hô lớn “Mông Mông! Mông Mông! Sao trong phòng con lại có tiếng trẻ con khóc thế? Con mau mở cửa ra đi!”
Tay ông chạm vào cửa liền cảm nhận một luồng khí lạnh truyền thẳng vào người khiến ông không chịu được mà run lập cập.
Sao lạnh thế nhỉ?
Trong đầu cha Cố hiện lên câu hỏi này, trong lòng càng thêm sốt ruột, quay đầu nói với dì Trương “Chị Trương mang chìa khóa đến đây.”
Nhà bọn họ tất nhiên là có chìa khóa dự phòng, để phòng trường hợp khẩn cấp.
“…… Cha.

Con không có vấn đề gì, cha đừng vào.” Trong phòng vang lên giọng nói bình tĩng của Cố Mông.
Nhưng không nhìn thấy cô, sao cha Cố yên tâm cho được?
Trong phòng.
Cố Mông ngồi xổm trên mặt đất xem xét tình trạng của quỷ đồng.

Nó được Tần Vi Vi ôm chặt, trong miệng phát ra tiếng khóc the thé, quỷ khí trên người nó tràn ra trong chớp mắt liền tràn ngập toàn bộ phòng ngủ.

Quỷ khí thuần âm, trong phòng bị quỷ khí vờn quanh nên nhiệt độ bên trong nhanh chóng hạ thấp.

Cũng vì nguyên nhân này, khi cha Cố gõ cửa mới cảm thấy tay lạnh thấu xương.
“Cố tiểu thư, rốt cuộc nó bị làm sao vậy? Nó đang đau lắm!” Tục ngữ nói mẫu tử liên tâm, thấy con mình bị như vậy, Tần Vi Vi hận không thể chịu thay con.
Cố Mông xem qua tình trạng của quỷ đồng, hơi hơi nhíu mày, cô trực tiếp duỗi tay sờ lên đầu nó, sau đó lòng bàn tay vuốt ve một vật nhọn sắc bén.
Đột nhiên Cố Mông nhớ tới lúc trong căn phòng nhỏ kia, Hoàng đại sư đã vỗ vào đầu quỷ đồng một cái, khi đó trong tay lão ta là một cái đinh đen nhánh.
Nghĩ vậy, Cố Mông nói “Trên đầu nó có cái gì đó, phải lấy ra bằng không hồn phách của của sẽ có chuyện.”
Nghe vậy, Tần Vi Vi dùng sức gật đầu, sốt ruột không chịu được.
Cố Mông duỗi tay vẽ một lá bùa trên người quỷ đồng, sau đó dùng mắt thường có thể thấy khuôn mặt dữ tợn của đứa bé dần hòa hoãn lại, lúc này tay Cố Mông đã sờ đến cây đinh trên đỉnh đầu nó.
Thân đinh hầu như đã cắm ngập vào đầu chỉ còn lại một đoạn ngắn ở bên ngoài, nếu muốn lấy ra nhất định sẽ khiến cho đối phương đau đớn.
Tay vận ra một nguồn lực lượng nhẹ nhàng, Cố Mông chuyển nguồn lực lượng này bảo vệ linh hồn của quỷ đồng, sau đó nhanh tay rút thật nhanh cây đinh ra.
Đinh chỉ dài tầm một ngón tay màu đen xì, nhìn kỹ đi lại mới có thể phát hiện màu đen này mang theo mùi máu tanh tưởi, nhớp nhúa, tản ra một loại hơi thở âm tà.
“Đây là cái gì?” Tần Vi Vi hỏi.
Cố Mông nói “Tôi không biết, nhưng trông có vẻ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.”
Tần Vi Vi “……”
“Người kia đem cây đinh này đóng vào đầu đứa bé là vì muôn kích phát lực lượng của nó, chỉ là thứ này quá mức tà ác nên sẽ tạo ra thương tổn cho linh hồn nó mà không thể phục hồi.”
Thứ này cũng có công hiệu như cái Trùy Hồn khóa, chỉ là Trùy Hồn khóa là để khóa quỷ, áp chế lực lượng của quỷ hồn, mà cây đinh này ép cho lực lượng của quỷ hồn kích phát ra.
“Thứ này chắc là được luyện ra từ đinh đóng trên đầu người chết, cho nên tràn ngập tử khí.” Cố Mông nhìn về phía Tần Vi Vi, có chút đắc ý nói “Ngày đó nếu không phải tôi ngăn lão lại thì hiện tại sợ là nó đã hồn phi phách tán.”
Nghe vậy, Tần Vi Vi có chút dở khóc dở cười, tâm trạng buồn bã cũng đã tốt lên rất nhiều —— cũng đã đâm vào đầu con mình rồi mà vẫn gọi là ngăn lại sao?

“Tôi nói thật đấy.” Cố Mông giải thích, nói “Cây đinh sẽ làm đứa bé lâm vào tình trạng điên cuồng.

Nếu không ngăn lại, nó sẽ bị nổ chết vì lực lượng càng ngày càng bành trướng.”
Lại nói tiếp, cũng là trời xui đất khiến, ban đầu cô muốn giết con quỷ này nhưng lại không nghĩ tới còn cứu nó một mạng.
Tần Vi Vi hít vào một hơi, hỏi “Cố tiểu thư, bây giờ phải làm thế nào?”
Chị cúi đầu nhìn đứa trẻ ở trong lòng, tuy rằng không còn khóc thút thít nhưng cả người lại không ổn, hồn phách trong suốt như sắp tan ra.
Chỗ ngực nó có phù văn sáng lập lòe, ánh sáng không ngừng trấn an hồn phách tàn tạ của nó.
“Thằng bé còn chưa sinh ra liền bị người lấy ra, hồn phách bị người ta luyện hóa.

Hắn giống như là một cái túi đựng tà khí, tử khí còn có huyết khí đều tràn ngập ở trong cơ thể.

Hiện giờ cái túi này đã rách, nhưng thứ ở bên trong liền rơi ra.” Cố Mông nhìn về phía Tần Vi Vi, nói “Tôi không có cách nào cứu thằng bé nữa rồi.”
Nghe vậy, Tần Vi Vi trừng lớn hai mắt, cả người nháy mắt trở nên thất hồn lạc phách, thậm chí ngay cả ánh sáng trong mắt cũng đã biến mất.
“Rầm!”
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Cố Mông ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên còn chưa kịp phản ứng đã bị cha Cố tóm lấy ngó trái ngó phải, hỏi cô “Mông Mông, con không sao chứ?”
Cố Mông “…… Không, không sao, con có thể có chuyện gì?”
Cô nhìn về phía đám người sau lưng cha Cố, người nhà họ Cố hầu như đều đến đầy đủ hết, cô nói “Nhưng mà sao moị người lại đến đây đông đủ vậy.”
Cố Phạn nói “Mọi người nghe thấy trong phòng chị có tiếng khóc của trẻ con……”

Cậu nhìn nhìn bốn phía, thấy tất cả đều bình thường thì trong lòng có chút kỳ quái, lại chú ý nhiệt độ trong phòng rất thấp, lạnh đến mức cậu nổi da gà.
“Chị cả, sao chị hạ điều hòa xuống thấp thế?” Cậu đi qua cầm điều khiển điều hòa, muốn tăng nhiệt độ lên nhưng sau đó lại phát hiện, nhiệt độ là “28°”.
Cố Phạn vẻ mặt tức khắc nghi hoặc.
Cha Cố làm vẻ mặt đề phòng nhìn bốn phía, tay chân lạnh lẽo, trên trán thậm chí còn rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lá bùa trong tay ông nóng đến đáng sợ, hơn nữa trong phòng ngủ không có nhiệt độ giống bình thường càng làm cho ông cảm thấy chuyện này không đúng.

Ông cảm thấy trong phòng này có lẽ có thứ gì đó không sạch sẽ.
Cố Mông đứng dậy, nói “Con không sao đâu, mọi người đừng lo lắng.”
“Vậy tiếng khóc vừa rồi thì sao?” Cha Cố gặng hỏi.
“À……” Cố Mông kéo dài âm cuối, mới nói “Không phải chỉ là một con tiểu quỷ sao, à con quên mất, mọi người không thấy nó.”
Nói xong, cô cười cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Mọi người “……”
Bà chị của tôi ơi, đừng dọa người ta như thế chứ!
Bởi vì việc này, ngày hôm sau tỉnh lại, người nhà họ Cố bao gồm cả đám người hầu trong nhà đều trong bộ dạng buồn ngủ, bọng mắt thâm đen vì mất ngủ.
Đám người hầu ngầm bàn tán Cố Mông, chủ yếu là vì câu nói kia.
“Tối hôm qua nhưng chuyện Cô Cả nói có thật không nhỉ? Thật…… Thật là có quỷ sao?”
“Phi phi phi, năm mấy tuổi đầu rồi mà bà còn tin chuyện đó à? Tôi thấy Cô Cả chỉ đang giả thần giả quỷ thôi.”
“Giả thần giả quỷ?”
“Đúng vậy, ngươi không thấy ngày hôm qua bộ dạng của ông Cố rất khẩn trương sao, chắc chắn đây là thủ đoạn thu hút sự chú ý của cô chủ, bình thường cũng có như vậy đâu.”
“Ai, nói đến cùng thì Cô Cả cũng rất đáng thương……”
……
Đám người hầu ngầm bàn luận rất sôi nổi, cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện có mã quỷ này là do Cố Mông muốn muốn người khác chú ý đến mình.


Bởi vì trước kia, cô ấy cũng từng làm như thế này rồi nên bọn họ cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.
Nhưng đấy là họ nghĩ vậy, cha Cố lại không, bởi vì so với bọn họ, ông cảm nhận rõ ràng có chuyện gì không đúng.
Tối hôm qua, sau khi cảm nhận được sự thần kỳ của lá bùa, ông liền đem nó theo bên mình.

Mới sáng sớm đã gọi Cố Mông dậy nói mấy chuyện này cũng không hay.
Lúc tới gần phòng Cố Mông, lá bùa lại nóng rực lên, vậy chẳng phải là chứng minh trong phòng Cố Mông có thứ không sạch sẽ sao?
“…… Để cha tìm người trừ tà, chắc chắn nhà chúng ta có thứ không tốt rồi.” Cha Cố có chút đau đầu.

Nói đến ma quỷ, trước đây ông không hề tin nhưng bây giờ muốn không tin cũng không được rồi.
Trên đời này, thật là có một số thứ mà khoa học khó mà giải thích được.
Nghe vậy, Cố Mông nhìn ông một cái, nói “Cha à, cha đã quên sao, lá bùa trên tay cha là con đưa cho mà.

Nếu đến cha còn phát hiện ra chuyện này thì lí gì mà con không biết?”
Bùa này là cô vẽ, uy lực tất nhiên là rất lớn, mấy thứ âm tà không thể lại gần cha Cố.
Cha Cố thực hoài nghi “Bùa này là con vẽ à? Sao con lại biết mấy thứ này?”
Thứ này còn có công hiệu như thế, từ khi nào mà Mông Mông nhà ông có bản lĩnh vậy?
“Có lẽ là khi ở thôn Lê gia gặp kỳ ngộ, sau đó phát hiện ra tuyệt thế võ công hay bí tịch gì đó thôi!” Cố Mông nhịn không được suy đoán, một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.
Sở dĩ nói có lẽ là vì không phải cô mất trí nhớ sao, không nhớ gì cả thì tất nhiên không nhớ những chuyện trước đó rồi.
Nghe vậy, cha Cố gật gật đầu, vậy mà cảm thấy lời con mình nói rất hợp lý..