Để mặc cho quả đấm của Cổ Hạo Nam hung hãn đánh vào ngực mình.

Rất nhiều người nhìn thấy cảnh này cũng theo bản năng nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh Diệp Viễn bị một quyền của Cổ Hạo Nam đánh thê thảm.

Cổ Hạo Nam nhìn thấy Diệp Viễn không tránh một quyền dùng toàn lực của mình, trên mặt mang theo một tia cười nhạt.

“Ầm!”
Cùng với một âm thanh như kim thiết giao nhau vang lên.

Tiếng cười nhạt của Cổ Hạo Nam trong nháy mắt cũng biến thành nỗi kinh hoàng và thống khổ.

Bởi vì anh ta cảm thấy một quyền này giống như đánh vào một miếng thép cứng rắn vậy.

Một giây kế tiếp, ngực Diệp Viễn lại truyền tới lực phản chấn mạnh mẽ, xông thẳng vào bàn tay và cánh tay của Cổ Hạo Nam.

“Bốp bốp bốp…”

Chỉ thấy bàn tay và cánh tay của Cổ Hạo Nam lại nổ tung, da thịt trong nháy mắt rách toác, nổ thành một đống thịt vụn.

Chỉ còn lại xương màu đỏ máu.

“A!”
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Những người đang nhắm mắt kia theo bản năng lại mở mắt.

Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều ngẩn ra, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Diệp Viễn không giống như trong tưởng tưởng là sẽ bị một quyền của Cổ Hạo Nam đánh thảm.

Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh như thường.

Mà Cổ Hạo Nam là người ra tay lúc này lại không còn cánh tay, anh ta đang đau khổ ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ, ánh mắt giống như ngưng đọng lại.

Đám người Lưu Hoằng bị dọa sợ đến mức miệng há lớn cũng có thể nuốt vừa một quả trứng vịt lộn.

“Chuyện này sao có thể?”
Nội tâm Hứa Thiên Long lúc này lại vén lên gợn sóng thần.

Vốn tưởng rằng cường giả cấp bậc Tông Sư như Cổ Hạo Nam ra tay trừng trị Diệp Viễn sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng kết quả lại khiến ông ta không thể nào ngờ tới.


Ở đây chỉ có duy nhất Lâm Vãn Tình mặt đầy thản nhiên.

Đùa gì vậy, trước đó cường giả cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong mạnh như Chu Đằng cũng không phải đối thủ của Diệp Viễn.

Một Cổ Hạo Nam nhỏ bé làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn.

Trong nháy mắt, ở đây ngoại trừ trừ tiếng kêu thảm thiết của Cổ Hạo Nam ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Lúc này, Diệp Viễn chắp hai tay sau lưng, đi tới trước mặt Hứa Thiên Long, lạnh lùng nói:
“Bây giờ ông còn có thủ đoạn gì nữa không?”
Mặc dù Hứa Thiên Long cũng khiếp sợ với sự mạnh mẽ của Diệp Viễn, thậm chí ngay cả loại cao thủ như Cổ Hạo Nam cũng không phải đối thủ của anh.

Nhưng khiếp sợ thì kệ khiếp sợ, Hứa Thiên Long vẫn không sợ hãi trước Diệp Viễn, bởi vì sau lưng ông ta còn có Anderson - người thừa kế duy nhất của gia tộc Carlo.

“Thằng nhãi, cậu thật sự rất mạnh, tôi thừa nhận hôm nay chúng tôi gặp khó khăn, nhưng cậu cũng đừng quá kiêu ngạo, sau lưng nhà họ Hứa chúng tôi còn có anh Anderson, cậu dám động vào nhà họ Hứa thì chính là làm khó dễ gia tộc Carlo!”
Nghe vậy, Diệp Viễn lại cười lạnh: “Ha ha, Anderson? Một thằng rác rưởi mà thôi, ông cứ tiếp tục theo anh ta đi!”
Nói xong, Diệp Viễn tiện tay vung lên, đầu Hứa Thiên Long trực tiếp bay ra ngoài.

Làm xong tất cả mọi thứ, ánh mắt Diệp Viễn lại lạnh lùng nhìn về phía Lưu Hoằng bên cạnh.


Lưu Hoằng lập tức bị dọa cho hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp trước mặt Diệp Viễn, điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ.

“Xin anh tha mạng, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Nhưng Diệp Viễn vẫn vung tay lên, đầu Lưu Hoằng liền bay ra ngoài.

Lúc này, Diệp Viễn lại quét mắt nhìn về phía người phụ trách các tộc ở Sở Châu.

“Các người thì sao?”
Khi ánh mắt quét qua, tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám đối diện với Diệp Viễn.

Đùa gì thế, người như Hứa Thiên Long và Lưu Hoằng cũng bị Diệp Viễn giết, hơn nữa Hứa Thiên Long còn nói ra người thừa kế của gia tộc Carlo là Anderson, nhưng Diệp Viễn vẫn không sợ.

Mà những người bọn họ không chỉ là một đám ô hợp, không còn Hứa Thiên Long và Lưu Hoằng, bọn họ chẳng là gì, đương nhiên không dám đối nghịch với Diệp Viễn.

“Vậy thì chịu khuất phục đi, làm theo lời trước đó tôi nói, bồi thường một nửa tài sản của gia tộc cho nhà họ Sở, tôi sẽ không nhắc chuyện cũ”.