“Đương nhiên, nếu không ai làm theo, tôi sẽ đích thân đi một chuyến đến gia tộc các vị”.

Lời này của Diệp Viễn lập tức khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, mạng nhỏ của bọn họ đã giữ được.

Lập tức tất cả mọi người đều cung kính gật đầu, đồng ý chia nửa tài sản của mình cho nhà họ Sở.

Chờ sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Sở Trung Nam vội vàng đi tới, kích động nắm tay Diệp Viễn.

“Đại sư Diệp, hôm nay quả thật cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ!”
Hôm nay đối với Sở Trung Nam mà nói, đó là một ngày thăng trầm nhất trong cuộc đời ông ta.

Vốn dĩ ông ta cho rằng nhà họ Sở sẽ rút lui ra khỏi võ đài Sở Châu, trở thành lịch sử.


Nhưng không ngờ, Diệp Viễn lại dùng sức lực bản thân, cố gắng giúp bọn họ kéo nhà họ Sở trở lại.

Không chỉ như vậy, Diệp Viễn còn khiến các gia tộc lớn ở Sở Châu giao một nửa gia tài cho nhà họ Sở.

Đây rõ ràng là muốn đẩy nhà họ Sở lên đỉnh cao Sở Châu.

Phần ân tình này khiến Sở Trung Nam không biết nên cảm ơn Diệp Viễn như thế nào.

“Chú Sở không cần khách sáo, cháu và Vân Phi là bạn, giúp chú cũng là điều nên làm!”, Diệp Viễn cười nói.

“Đúng vậy, bố, bố đừng khách sáo với anh Diệp!”, Sở Vân Phi cũng đứng ra nói.

Nhưng Sở Trung Nam quật cường nói: “Không được, đại sư Diệp hôm nay đã cứu mạng tất cả người nhà họ Sở, phần ân tình này nhà họ Sở chúng toi đương nhiên phải báo đáp!”
“Đại sư Diệp, nhà họ Sở chúng tôi cũng không có đồ gì tốt cho cậu, như vậy đi, nếu cậu Diệp không ghét bỏ, tôi sẽ tặng công xưởng mỏ ngọc thạch cho cậu!”
Sở Trung Nam rõ ràng, nhà họ Hứa sở dĩ muốn tranh đoạt xưởng mỏ này, chính là vì ngọc thạch công xưởng này sản xuất có lợi ích to lớn cho võ giả tu luyện.

Mặc dù hôm nay nhờ có sự giúp đỡ của Diệp Viễn, thành công đuổi nhà họ Hứa và Lưu Hoằng, nhưng Sở Trung Nam biết, Hứa Thiên Long và Lưu Hoằng đã chết.

Sau này nhất định sẽ xuất hiện Hứa Thiên Long thứ hai, Lưu Hoằng thứ hai.

Nhà họ Sở bọn họ không có cao thủ trấn giữ, sợ vẫn không giữ nổi công xưởng này, để công xưởng này rơi vào tay bọn họ vẫn là vấn đề khó khăn, dễ khiến cho người ngoài ham muốn.

Chi bằng cứ trực tiếp chuyển xưởng mỏ này cho Diệp Viễn, chỉ cần xưởng mỏ này trở thành đồ của Diệp Viễn, chắc hẳn sau này không ai dám chú ý đến xưởng mỏ này nữa.

Mà ngọc thạch xưởng mỏ này sản xuất rất có ích lợi với võ giả, nghĩ đến cũng có hữu dụng với Diệp Viễn.


Như vậy nhà họ Sở không chỉ sẽ không đối mặt với nguy hiểm nhiều người khác thèm muốn, mà còn lợi dụng xưởng mỏ này để qua lại thân thiết với cao thủ như Diệp Viễn.

Có thể nói là một công đôi việc.

Đề nghị của Sở Trung Nam khiến Diệp Viễn rung động, trước đó khi vừa đến nơi này, anh có thể cảm nhận được một lượng lớn linh khí Thiên Địa.

Xuyên qua bí thuật mắt nhìn thấu, Diệp Viễn nhìn thấy rõ ràng, ngọc thạch mà xưởng mỏ này sản xuất cũng bao hàm rất nhiều linh khí Thiên Địa.

Vốn dĩ khi Diệp Viễn tu luyện cần một lượng lớn linh khí Thiên Địa.

Hơn nữa anh còn chuẩn bị cho Thiên Thập Nhất và Hàn Phong chuyển sang một vài thuật tu hành trong truyền thừa Quỷ Môn.

Mà lại cần một số lượng lớn linh khí Thiên Địa.

Vốn dĩ đang ưu sầu về vấn đề linh khí Thiên Địa.


Bây giờ những ngọc thạch này vừa hay có thể giải quyết được vấn đề linh khí Thiên Địa cần cho đám người Hàn Phong tu luyện.

“Vậy thì cháu liền cung kính không bằng tuân lệnh!”
Diệp Viễn cũng không do dự, trực tiếp nhận quà cảm ơn của Sở Trung Nam.

“Đúng rồi chú Sở, cháu ở Giang Châu cũng không thể đích thân đến quản lý xưởng mỏ”.

“Vì vậy, xưởng mỏ này vẫn phải nhờ chú Sở giúp cháu quản lý, đến lúc đó cháu sẽ phái một số cao thủ đến bảo vệ xưởng mỏ này!”
Sở Trung Nam lập tức vỗ ngực, liên tục bảo đảm.

“Yên tâm, chỉ cần cậu Diệp có thể đảm bảo an toàn cho tất cả công nhân, tôi bảo đảm sẽ quản lý công xưởng thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cậu Diệp bận tâm!”
“Vậy thì cảm ơn chú Sở, ngoài ra phiền chú Sở tìm người thông báo, bắt đầu từ hôm nay tăng lương cho toàn bộ nhân viên lên gấp đôi!”
Lời Diệp Viễn vừa dứt, một đám công nhân có mặt tại đây cũng hưng phấn hoan hô..