Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện từ phía đông, trên tầng cao nhất của khách sạn.

Diệp Viễn đột nhiên mở mắt, cả đêm tu luyện khiến tâm trạng anh vô cùng thoải mái, sức mạnh thân xác lại tinh tiến không ít.

Cùng lúc đó.

Nhà họ Sở.

Bởi vì thu gom được một nửa tài sản của các đại gia tộc Sở Châu, nhà họ Sở bây giờ đã nhảy vọt lên trở thành nhà giàu có đứng đầu Sở Châu này.

Có thể nói là rạng rỡ vô hạn.

Người của các đại gia tộc rối rít lấy lòng, muốn qua lại thân thiết với nhà họ Sở bọn họ, còn có một vài gia tộc lấy ra việc kinh doanh đang có lãi nhất ở nhà mình muốn làm cùng với nhà họ Sở.

Điều này khiến Sở Trung Nam vô cùng vui sướng, sáng sớm hôm nay, ông ta và Sở Vân Phi dậy từ sớm, chuẩn bị đến công ty xử lý mấy việc này.


Nhưng sau khi bọn họ vừa rời giường, phát hiện trong phòng khách nhà mình có một bóng người cao lớn đang ngồi.

Mà vệ sĩ của nhà đều đang nằm ngã la liệt trên đất.

Lúc bọn họ muốn hỏi người đến là ai.

Nhưng người này liền giơ tay, hai người bay lên không trung một cách mất kiểm soát, bị người này bóp cổ.

Điều này khiến hai người hiểu ra, người cao lớn trước mắt này là một cao thủ võ đạo.

“Nói cho tôi biết, ai đã làm sư đệ tôi bị thương?”, người này nói lạnh băng, mang theo sát khí nồng nặc.

“Cậu này, không biết cậu đang nói ai vậy?”, Sở Trung Nam vô cùng sợ hãi hỏi.

Bởi vì ông ta có thể cảm nhận thấy người này bây giờ đang rất tức giận.

Bất cứ lúc nào cũng có thể giết bọn họ.

“Tôi tên Cổ Hạo Phi, đại đồ đệ của Cổ Thông Thiên! Cổ Hạo Nam là sư đệ của tôi!”, người đến nói ra một cái tên.

“Cổ Hạo Phi? Đại đồ đệ của Cổ Thông Thiên?”
Sau khi Sở Trung Nam nhớ đến cái tên này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Cuối cùng ông ta đã hiểu người này đến đây để làm gì, rõ ràng là tới báo thù cho Cổ Hạo Nam.

“Hỏi các người một lần cuối cùng, ai làm sư đệ tôi bị thương?”, Cổ Hạo Phi có chút không nhịn được, trong tay khẽ gia tăng khí lực.

Sở Vân Phi và Sở Trung Nam lập tức cảm thấy khó thở, mặt mũi Sở Trung Nam đã biến thành gan heo.

“Là là anh Diệp!”, Sở Vân Phi giãy giụa, từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ.


“Ai là anh Diệp?”
Tròng mắt Cổ Hạo Phi chăm chú, thả Sở Vân Phi xuống.

Sở Vân Phi vội vàng giải thích, không dám chậm trễ chút nào.

“Anh Diệp tên là Diệp Viễn, ban đầu là sư đệ của anh đi công kích anh Diệp, kết quả bị anh Diệp đánh bị thương!”
Cổ Hạo Phi lạnh lùng hỏi: “Bây giờ người này đang ở đâu?”
“Bây giờ đang ở một khách sạn tại Sở Châu!”, Sở Vân Phi thành thật trả lời.

“Rất tốt! Anh đi nói với Diệp Viễn kia, tám giờ tối nay, sư phụ tôi sẽ thiết lập võ đài ở núi Ngọa Long Sở Châu chờ hắn, nếu hắn không tới, vậy thì nhà họ Sở các người không chừa một ai sẽ bị khai trừ ở Sở Châu này”.

Nói xong, thân ảnh của Cổ Hạo Phi đã xuất hiện bên ngoài biệt thự.

Mà Sở Trung Nam thì giống như bị một chiếc xiềng sắt vô hình dẫn dắt, như con rối đi sau lưng Cổ Hạo Phi.

Lóe sáng mấy cái, thân ảnh Cổ Hạo Phi và Sở Trung Nam liền biến mất.

Bố bị bắt đi rồi, Sở Vân Phi biết rằng, Cổ Hạo Phi muốn bắt bố làm con tin.

Trong lòng mặc dù nôn nóng, nhưng Sở Vân Phi cũng không rối loạn.

Trước tiên lái xe đi về phía khách sạn Diệp Viễn đang ở.


Cùng lúc đó, trong khách sạn Diệp Viễn đang ở, Liễu Hạo Long mặt mày rầu rĩ rời đi.

Vừa nãy, Liễu Hạo Long tìm thấy Diệp Viễn, báo cho anh biết.

Hôm nay Lục Phiến Môn bọn họ nhận được một lá thư khiêu chiến.

Trung Nam Dã Tường của tổ chức Thiên Tân nước Uy muốn hẹn Diệp Viễn đánh một trận sinh tử ở núi Ngọa Long Sở Châu.

Nhưng Liễu Hạo Long biết rõ, Trung Tam Dã Tường này chính là con trai lớn của đệ nhất cao thủ nước Uy - Trung Tam Dã Long, hơn nữa còn là xã trưởng của tổ chức Thiên Tân.

Hơn nữa Trung Tam Dã Tường này còn là một cao thủ siêu cấp cảnh giới Thánh Giả, hơn nữa ba năm trước đã đạt đến cảnh giới Thánh Giả trung kỳ.

Mấy năm nay dưới sự chăm sóc dạy bảo của Trung Tam Dã Long, thực lực lại càng tiến bộ thần tốc.

Là người đứng đầu thế hệ trẻ nước Uy..