Vốn dĩ Liễu Hạo Long hy vọng Diệp Viễn nhân cơ hội chạy trốn, đừng nhận khiêu chiến này, đến lúc đó ông ta sẽ ra mặt, giúp đỡ Diệp Viễn giải quyết chuyện này.

Liễu Hạo Long quả thật không muốn để một người trẻ tuổi như Diệp Viễn, một Thánh Giả võ đạo vừa quật khởi lại cứ thế chết thảm dưới tay của Trung Tam Dã Tường.

Hơn nữa Liễu Hạo Long cũng rõ ràng, Trung Tam Dã Tường cố ý muốn đề xuất đánh một trận sinh tử với Diệp Viễn vào lúc này.

Đây rõ ràng là muốn nhân cơ hội này để lập uy, nhân tiện thổi bùng lòng tin cho võ giả thế hệ trẻ nước Hoa Hạ.

Dù công hay tư, ông ta cũng không muốn để Diệp Viễn uổng công chịu chết.

Nhưng điều không ngờ là Diệp Viễn lại từ chối lời đề nghị của ông ta, hơn nữa anh còn trực tiếp đồng ý khiêu chiến của Trung Tam Dã Tường.

Mặc dù Liễu Hạo Long khuyên nhủ như thế nào, Diệp Viễn vẫn quyết tâm đánh một trận với Trung Tam Dã Tường.

Không biết làm thế nào, Liễu Hạo Long chỉ đành rời đi, ông ta nghĩ cách khác, xem có thể đến giúp gì Diệp Viễn hay không.


Xe của Liễu Hạo Long vừa rời đi, Sở Vân Phi lại vội vàng đi tới.

“Sao vậy?”
Nhìn thấy Sở Vân Phi mặt đầy kinh hoàng, Diệp Viễn có chút nghi ngờ.

“Anh Diệp, không xong rồi, bố tôi đã bị bắt đi!”
“Bố anh bị bắt đi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Diệp Viễn càng thêm nghi ngờ.

Lúc này Sở Vân Phi mới giải thích với Diệp Viễn chuyện xảy ra khi nãy.

“Đồ đệ của Cổ Thông Thiên bảo tôi nói với anh, tám giờ tối nay sư phụ hắn - Cổ Thông Thiên sẽ thiết lập võ đài ở núi Ngọa Long Sở Châu, muốn hẹn anh đánh một trận?”
“Cổ Thông Thiên?”
“Xem ra, ông ta đến đây để báo thù cho đồ đệ của mình!”
Trong mắt Diệp Viễn có ánh sáng khẽ động, trên mặt mang theo nụ cười.

“Anh Diệp, chuyện này phải làm sao đây?”
Sở Vân Phi có chút lo lắng, trước đó anh ta vô cùng tin tưởng Diệp Viễn, nhưng bây giờ Diệp Viễn phải đối mặt với lão quái vật xếp hạng thứ mười lăm của nước Hoa Hạ nổi tiếng bao nhiêu năm nay.

Dù Diệp Viễn có mạnh bao nhiêu, e rằng cũng không phải đối thủ của Cổ Thông Thiên.

Thật ra thì nội tâm anh ta cũng không hy vọng Diệp Viễn đâm đầu vào chỗ chết, nhưng Diệp Viễn không đi thì bố anh ta, bao gồm cả người nhà anh ta nữa, e rằng cũng sẽ mất mạng.

Vì vậy, bây giờ Sở Vân Phi rất mâu thuẫn.

“Đơn giản thôi mà, tôi đi nghênh chiến, cứu bố anh về là được!”

Diệp Viễn cười nhạt.

Anh cũng muốn nhân cơ hội này hiểu rõ một chút người trong bảng xếp hạng giới võ đạo nước Hoa Hạ có thực lực thế nào.

Sau khi trấn an Sở Vân Phi, Diệp Viễn đang định ra ngoài ăn sáng, kết quả Liễu Hạo Long lại quay trở lại.

Vừa xuống xe, Liễu Hạo Long liền lo lắng nói.

“Cậu Diệp, không xong rồi, Lục Phiến Môn chúng tôi vừa nhận được thư khiêu chiến của Cổ Thông Thiên, hắn nói tám giờ tối nay cũng muốn hẹn chiến với cậu!”
“Chuyện này tôi biết rồi!”, Diệp Viễn lạnh nhạt nói.

Liễu Hạo Long sững sốt, sau đó nhìn thấy Sở Vân Phi ở đây, ông ta liền hiểu ra.

“Cậu Diệp, cậu định đi ứng chiến?”
Diệp Viễn gật đầu.

“Cậu Diệp, cậu ngốc quá, Cổ Thông Thiên này không phải người bình thường đâu, hắn là võ giả thành danh đã lâu, thực lực thậm chí cũng sánh với Trung Tam Dã Long của nước Uy!”
Trước đó một Trung Tam Dã Tường đã khiến người ta sợ hãi bất an, bây giờ lại có thêm một Cổ Thông Thiên.


Danh tiếng đứng thứ mười lăm trong bảng xếp hạng võ đạo của Cổ Thông Thiên đủ khiến cho lòng người sinh ra cảm giác bất lực.

Quả thực Liễu Hạo Long không biết lấy đâu ra tự tin, lại còn muốn cùng đánh nhau với hai người.

“Yên tâm, tôi tự có cách đánh thắng bọn họ”.

Diệp Viễn cười nhạt, ý thức muốn chiến đấu trong lòng lúc này cũng tăng lên.

“Cậu Diệp, cậu hoàn toàn có thể tránh được trận chiến, bây giờ cậu lập tức rời khỏi Sở Châu, đến lúc đó tôi có thể tùy ý tìm một lý do giúp cậu hóa giải nguy cơ lần này!”
“Cậu Diệp, bây giờ cậu còn trẻ, chờ hai năm nữa thực lực của cậu tinh tiến thêm một chút, hẹn chiến với bọn họ cũng không muộn!”
“Nam tử hán đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm, thứ gì có thể tránh được thì tránh, không gì không thể!”
Liễu Hạo Long lại giúp Diệp Viễn tìm một lý do, ông ta thật sự không muốn Diệp Viễn đâm đầu vào chỗ chết.

Theo như ông ta thấy, Diệp Viễn cố chấp muốn đánh nhau với Trung Tam Dã Tường và Cổ Thông Thiên chính là vì tuổi trẻ nông nổi, không chịu được xấu hổ..