Trước đó chỉ là một Trung Tam Dã Tường mà thôi.

Nếu như Diệp Viễn không đánh lại Trung Tam Dã Tường, đến lúc đó Lục Phiến Môn bọn họ cũng có thể ra mặt can dự vào.

Dù sao lần khiêu chiến này đều được tiến hành dưới sự giám sát và quy định của Lục Phiến Môn bọn họ.

Nhưng bây giờ cộng thêm một Cổ Thông Thiên - cường giả xếp thứ mười lăm trong bảng xếp hạng nước Hoa Hạ, Liễu Hạo Long thật sự không biết Diệp Viễn sẽ ứng phó như thế nào.

Dù Diệp Viễn có mạnh đi chăng nữa, đánh bại được Trung Tam Dã Tường, đến lúc đó còn phải đối mặt với Cổ Thông Thiên còn mạnh hơn, vậy vẫn phải chết.

“Không cần, ông cũng đã nói rồi mà, nam tử hán đại trượng phi có việc nên làm có việc không nên làm, nếu người ta đã tìm đến cửa rồi, tôi sẽ tự tiếp chiêu!”
Diệp Viễn mang đầy ý chí chiến đầu, mặt lộ vẻ ngông cuồng kiêu ngạo.

Nhắc đến, đây cũng xem như là lần đầu tiên đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy sau khi tu luyện thuật truyền thừa Quỷ Môn.


Là kẻ địch đầu tiên, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không rút lui.

Nếu như rút lui, vậy ắt sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm tu hành sau này của anh.

Diệp Viễn rất tự tin, Trung Tam Dã Tường và Cổ Thông Thiên dù có liên thủ cũng sẽ không phải đối thủ của mình.

Diệp Viễn cố ý ứng chiến, Liễu Hạo Long cũng không còn cách nào.

Chỉ có thể bắt đắc dĩ lắc đầu than thở, chuẩn bị nghĩ cách khác, xem có thể giúp đỡ Diệp Viễn được gì không khi anh đánh nhau.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Liễu Hạo Long lại đột nhiên vang lên.

Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt Liễu Hạo Long lại thay đổi.

“Có phải còn có người muốn hẹn chiến không?”
Diệp Viễn bình tĩnh hỏi, vừa rồi anh đã nghe thấy nội dung trong điện thoại của Liễu Hạo Long.

“Phải, một người ở Phệ Thiên Giáo, bọn họ cũng muốn hẹn chiến với cậu”.

“Thú vị!”, Diệp Viễn cười lạnh một tiếng.

Cảm giác những người này đã hẹn nhau xong xuôi, tối nay cùng hẹn chiến với mình.

Dường như Diệp Viễn đã nhìn thấy một vài âm mưu.

Nhưng ở lực lượng tuyệt đối trước mặt, tất cả âm mưu quỷ kế cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi.


Thậm chí, Diệp Viễn hy vọng người hẹn chiến với mình càng nhiều càng tốt, thực lực càng mạnh cũng được.

Như vậy anh có thể đề thăng cảnh giới của mình nhanh hơn.

“Nếu đã như vậy thì tối nay sẽ đấu một trận sảng khoái!”
Vẻ mặt Diệp Viễn bình tĩnh, ánh mắt lóe sáng.

Hơn nửa giờ sau.

Tin tức ba người Trung Tam Dã Tường, Phệ Thiên Giáo, Cổ Thông Thiên hẹn chiến Diệp Viễn giống như mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp Sở Châu.

Sau khi các võ giả Sở Châu biết được tin tức này, bọn họ đều khiếp sợ.

Cũng càng bàn tàn sôi nổi.

“Trời ạ, cao thủ Cổ Thông Thiên mười năm nay không màng thế sự đã xuống núi rồi”.

“Đúng vậy, Cổ Thông Thiên mấy chục năm trước đã là cao thủ nổi tiếng, hôm nay ông ta lại xuống núi hẹn chiến với một tên nhãi không rõ tên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói người đó tên là Diệp Viễn, đánh bị thương đệ tử quan môn của Cổ Thông Thiên là Cổ Hạo Nam, cho nên Cổ Thông Thiên này mới xuống núi huấn luyện tên nhãi Diệp Viễn này!”

“Thì ra là như vậy! Cái tên nhãi Diệp Viễn kia há chẳng phải sẽ trở thành vong hồn dưới tay Cổ Thông Thiên sao!”
“Chắc chắn rồi, Cổ Thông Thiên là nhân vật nào chứ, đây chính là cao thủ siêu cấp xếp thứ mười năm trong bảng xếp hạng cao thủ nước Hoa Hạ, Diệp Viễn này cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không có tiếng tăm mà thôi!”
“Cổ Thông Thiên trừng trị hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”.

“Vậy Cổ Thông Thiên muốn hẹn chiến với Diệp Viễn là để báo thù cho đồ đệ, nhưng tại sao Trung Tam Dã Tương và Phệ Thiên Giáo lại muốn hẹn chiến với Diệp Viễn?”
Có người lại đưa ra một nghi vấn mới.

Đồng thời cũng có càng nhiều người tò mò, rốt cuộc Diệp Viễn này là ai.

Tại sao có thể khiến cho người đứng đầu thế hệ trẻ nước Uy - Trung Tam Dã Tường, Cổ Thông Thiên xếp thứ mười lăm trong bảng xếp hạng võ giả nước Hoa Hạ và Phệ Thiên Giáo thần bí kia cùng nhau liên hiệp hẹn chiến.

“Diệp Viễn này rõ ràng là một kẻ điên mà”, có người đáp.

“Sai rồi, Diệp Viễn không phải kẻ điên, Diệp Viễn chính là một cao thủ siêu cấp”, có người lập tức phản bác..