“Giả thần giả quỷ, cút ra đây cho tôi!”
Thượng Quan Ngọc quát lên trước.

Ông ta biết rất rõ, giọng nói đó là của Diệp Viễn.

Lúc nãy, Diệp Viễn đang ngồi dưới đất chậm rãi đứng dậy, kéo Thẩm Tiểu Tiểu tới chỗ Hứa Gia Di, lạnh lùng nói.

“Dẫn cô ấy đi xa một chút!”
Hứa Gia Di sửng sốt, không hiểu Diệp Viễn có ý gì.

Đang định mở miệng thì chợt phát hiện Diệp Viễn cất bước đi tới giữa quảng trường.

Thẩm Tiểu Tiểu lại chợt hiểu ra gì đó, ánh mặt xuất hiện vẻ khó tin.

“Tên ngốc này muốn làm gì thế?’
Tô Minh thấy Diệp Viễn đi về phía trung tâm thì cũng không kịp phản ứng.


“Đừng có nói tên ngốc đó chính là anh Diệp nha?”
Nhìn thấy Diệp Viễn đi về phía trung tâm quảng trường, ánh mắt mọi người ở đó đều tập trung về phía anh.

“Không phải chứ, là anh Diệp đó thật ư?”
“Trẻ quá đi chứ?”
Có rất nhiều võ giả ở đó cảm thấy không dám tin, trong tưởng tượng của bọn họ, người họ Diệp kia nên là kẻ khá lớn tuổi, tuyệt đối không thể trẻ như vậy.

“Cậu Diệp, cậu không nên tới!”
Sở Trung Nam thấy Diệp Viễn đến đây thật thì mặt thoáng hiện vẻ cảm động, trong đó lại có chút lo lắng.

“Ai!”
Liễu Hạo Long thấy Diệp Viễn thật sự xuất hiện, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Ranh con, có lá gan lớn đấy, lại dám đến đây thật!”
Đám người Cổ Thông Thiên thấy Diệp Viễn xuất hiện thì có chút kính nể sự can đảm của anh.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, cuối cùng Diệp Viễn cũng tới trước mặt đám người Thượng Quan Ngọc,
Thượng Quan Ngọc thấy Diệp Viễn xuất hiện thì ánh mắt chợt lạnh, trong đó không hề che giấu sát khí.

Trầm giọng hỏi: “Cậu chính là Diệp Viễn?”
Diệp Viễn vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy, chính là tôi!”
Nhận được câu trả lời xác định, hiện trường lập tức xôn xao hết cả lên.

Các võ giả đều kính nể sự can đảm của Diệp Viễn, đối mặt với khiêu chiến của bốn cao thủ Thánh Giả, Diệp Viễn lại thật sự đến đây.

Mà sau khi Tô Minh nghe Diệp Viễn nhận mình chính là Diệp Viễn trong lời đồn.

Thì đầu chợt “ầm” một tiếng.

Trống rỗng.


Trước đó anh ta cũng đoán thân phận và địa vị của Diệp Viễn khá đặc biệt, tưởng đâu anh chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi mà thôi.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Diệp Viễn chính là anh Diệp đó.

“Hừ, dù là Diệp Viễn thì làm được gì chứ, chống lại bốn cao thủ thế này, chắc chắn phải chết không có gì để nghi ngờ!”
Khiếp sợ là thế, nhưng nghĩ tới một lát nữa thôi Diệp Viễn sẽ chết trong tay bốn người kia, tâm trạng Tô Minh lại trở về bình thường.

“Sao… Sao lại như thế được? Sao tên đó lại là anh Diệp kia chứ?”
Hứa Gia Di há miệng, lòng đầy khó tin.

Ngay sau đó, mặt cô ta chợt đỏ ửng lên, nghĩ tới trước đó bản thân mình đã múa rìu qua mắt thợ, khoe khoang biết bao nhiêu thứ.

Bản thân chỉ là một người cảnh giới Tông Sư, lại dám khoe khoang hống hách trước mặt một Đại Tông Sư như Diệp Viễn.

Sau đó tiếp tục là sự sợ hãi, lúc nãy cô ta đã mỉa mai Diệp Viễn đủ điều, còn gọi anh là tên ngu ngốc.

Nếu như Diệp Viễn nóng tính hơn một chút.

Có lẽ lúc này cô ta đã là một cái xác không hồn rồi.

Bây giờ chỉ có Thẩm Tiểu Tiểu là lòng đầy phức tạp, Diệp Viễn chính là anh Diệp khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên, cũng khá vui vẻ.


Trước khi đi anh còn lo lắng cho cô ta, điều đó khiến cô ta càng thêm vui sướng.

Nhưng bây giờ Diệp Viễn phải đánh nhau với bốn người rất mạnh, cô ta lại sợ anh không phải là đối thủ của họ, sẽ bị giết chết.

Không thể ngờ được rằng chỉ sau vài ngày tiếp xúc, trong lòng cô ta đã khắc ghi hình bóng của anh.

Sau khi xác định thân phận của Diệp Viễn, sát ý trong mắt Thượng Quan Ngọc lại càng dày đặc.

“Ranh con, tôi chỉ hỏi cậu đúng một việc! Trước đó cậu có nhận ra người em đáng thương đó của tôi chỉ là một người thường không có nội khí không?”
“Có!”, Diệp Viễn bình tĩnh gật đầu.

“Có phải cậu đã biết rõ nó không phải là đối thủ của Chu Đằng nhưng vẫn ra tay, còn cậu thì thấy chết không cứu?”
“Đúng!”, Diệp Viễn lại gật đầu.

“Nếu đã như thế, thì hôm nay tôi phải lấy mạng cậu để báo thù cho em trai!”.