“Ha ha, chỉ mình ông ư?”
Diệp Viễn khinh thường đảo mắt nhìn Thượng Quan Ngọc.

“Đạo sĩ già, tôi thấy ông tu luyện cũng không dễ dàng, ông nên nhanh chóng rời khỏi đây thật sớm đi, tôi không muốn tổn thương sinh mệnh của ông, đừng để đến lúc đó cái mạng già của ông cũng nằm lại đây”.

Diệp Viễn nói ra những lời kiêu ngạo đó khiến mọi người ở đó giật mình.

Mà cả sắc mặt của đám người Cổ Thông Thiên cũng chợt thay đổi.

Bọn họ không ngờ Diệp Viễn lại ngông cuồng đến vậy, nên biết rằng, Thượng Quan Ngọc là võ giả thành danh đã lâu.

Dù đám Cổ Thông Thiên một mình đánh với đệ nhất cao thủ Giang Bắc như Thượng Quan Ngọc cũng không dám nói mình chắc chắn sẽ thắng và giết chết ông ta nữa là.

“Ngu xuẩn!”
Tô Minh xa xa nghe anh nói thế thì thầm mắng một câu.

Trong mắt anh ta, Diệp Viễn khiêu khích Thượng Quan Ngọc như thế chính xác là chán sống.


Anh ta hận không thể bảo Thượng Quan Ngọc nhanh chóng ra tay, trực tiếp một chưởng giết chết Diệp Viễn, thế thì từ nay về sau sẽ không còn ai tranh giành Thẩm Tiểu Tiểu với anh ta nữa.

Diệp Viễn nói những lời đó cũng khiến sắc mặt Thượng Quan Ngọc hoàn toàn thay đổi.

“Hay hay hay, ranh con, cậu đã thành công chọc điên tôi rồi đấy, lẽ ra tôi còn định để cho cậu chết toàn thây, nhưng cậu lại không biết quý trọng, nếu thế thì đi chết đi!”
Thượng Quan Ngọc tức giận giơ tay lên, phất trần trong tay ông ta bỗng chốc biến thành thứ vũ khí sắc bén như đao kiếm.

Mang theo sức mạnh có thể nghiền nát mọi thứ, dùng tốc độ như tia chớp đánh xuống đầu Diệp Viễn.

“Quả nhiên là cao thủ cảnh giới Thánh Giả, tốc độ nhanh thật!”
Đa số mọi người ở đây đều là võ giả, khi họ nhìn thấy một chiêu đầy sắc bén của Thượng Quan Ngọc thì đều cảm nhận được sự mạnh mẽ của chiêu thức.

Nếu là bọn họ đối mặt với một chiêu đó, thì e là sẽ không né tránh kịp, bị cây phất trần đó đánh nổ nát đầu.

Đám người Cổ Thông Thiên và Trung Tam Dã Tường cũng vô cùng khiếp sợ, dù bọn họ đối mặt với Thượng Quan Ngọc thì cũng không dám đón đòn.

Mà Diệp Viễn là một kẻ không có chút nội khí thì làm mà tiếp được một chiêu đầy sắc bén của Thượng Quan Ngọc cơ chứ.

Tất cả mọi người đều đang suy ngẫm về vấn đề này.

Trên sân.

Đối mặt với một chiêu sắc bén của Thượng Quan Ngọc, Diệp Viễn cũng chỉ cười lạnh.

Anh vẫn đứng yên ở đó, nhích cũng không thèm nhích một chút.

Tùy ý để cây phất trần kia đánh xuống đầu mình.

“Đừng có nói là thằng ranh đó sợ đến mức choáng váng rồi nha?”
Mọi người ở đó thấy Diệp Viễn không cử động gì đều nghĩ rằng anh sợ đến choáng váng rồi.


Khi họ đều nghĩ Diệp Viễn sẽ bị phất trần của Thượng Quan Ngọc đánh nát đầu.

Thì chợt nghe “đông” một tiếng!
Một âm thanh trầm đục vang lên.

Phất trần của Thượng Quan Ngọc đã đánh trúng đầu Diệp Viễn, nhưng anh vẫn bình yên không tổn hao gì đứng yên ở đó.

“Sao lại như thế được?”
“Thế này cũng mạnh quá rồi đó?”
Mọi người đều ngạc nhiên bật thốt.

Lẽ ra tất cả mọi người đều nghĩ Diệp Viễn chỉ là một võ giả bình thường mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng Thượng Quan Ngọc tung đòn tấn công lâu như vậy rồi vẫn không thể làm gì được anh.

Thậm chí Diệp Viễn còn đứng yên ở đó, mặc cho Thượng Quan Ngọc tấn công.

“Đại sư khổ luyện?”
Cổ Thông Thiên và Trung Tam Dã Tường đều kinh ngạc thốt lên.

Con đường võ giả này, ngoài tu luyện nội khí thì còn một loại không cần tu luyện nội khí, chỉ cần tập trung tu luyện sức mạnh cơ thể, những người như thế được gọi là đại sư khổ luyện.


Bọn họ thấy Diệp Viễn không có chút dao động nội khí nào, bây giờ lại có thể đỡ được một đòn mạnh mẽ của Thượng Quan Ngọc.

Điều đó giúp họ hiểu ra Diệp Viễn là một đại sư khổ luyện.

Hơn nữa còn là một đại sư khổ luyện vô cùng biến thái.

“Thảo nào thằng ranh này lại ngông cuồng như vậy, thì ra là một đại sư khổ luyện có thể đánh ngang tay với Thánh Giả!”
Những người duy nhất bình tĩnh chính là nhóm cậu Vu, bởi vì bọn họ đã sớm biết Diệp Viễn là đại sư khổ luyện.

Sức mạnh của cơ thể anh vô cùng biến thái.

Sắc mặt Thượng Quan Ngọc cũng thay đổi, ông ta không ngờ cơ thể Diệp Viễn lại mạnh đến biến thái như thế, lại có thể chịu được một đòn ông ta dồn hết sức đánh, mà cũng chẳng bị thương.

Trước đó ông ta có biết khá nhiều đại sư khổ luyện, nhưng không có ai biến thái như Diệp Viễn vậy.

Biết được Diệp Viễn là một đại sư khổ luyện có thể sánh ngang với Thánh Giả, Thượng Quan Ngọc cũng bỏ đi sự khinh thường trong lòng..