Sau khi Diệp Viễn và Sở Vân Phi vào cửa lên máy bay, trong một góc xuất hiện mấy bóng hình xinh đẹp.

Trong số đó có hai người là Lâm Vãn Tình và Liễu Hiểu Kỳ.

Nhìn Lâm Vãn Tình mặt đầy luyến tiếc, Liễu Hiểu Kỳ có chút đau lòng.

“Vãn Tình, chị thật sự nghĩ kỹ chưa, phải biết rằng con đường này không biết bao lâu mới có thể quay trở lại, chị thật sự muốn rời khỏi anh ấy?”
Lâm Vãn Tình im lặng rất lâu.

Cuối cùng, cô ta lau khô nước mắt, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.

“Nghĩ kỹ rồi, chúng ta đi thôi!”
Mấy tiếng sau, Diệp Viễn trở lại Giang Châu.

Sau khi Diệp Viễn ra khỏi sân bay, ba người Phạm Thống, Thẩm Tư Phàm và Liễu Khánh Phi đã chờ ở cửa từ lâu.

“Anh Diệp, chào mừng anh trở lại Giang Châu!”
“Anh Diệp, uy vũ quá!”

Gần như cùng một lúc, hai người Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống vui mừng xông tới.

Ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng trở nên vô cùng kính nể.

Đương nhiên bọn họ đều đã nghe nói đến chuyện Diệp Viễn đại phát thần uy đánh chết đám người Cổ Thông Thiên ở Sở Châu.

“Anh Diệp à, anh không biết chứ, bây giờ toàn bộ Giang Châu đều nói đến sự tích của anh, anh sắp thành thần rồi!”
Mấy người kích động đều vô cùng hối hận lần này không đích thân theo Diệp Viễn đi Sở Châu, tận mắt chứng kiến uy thế của Diệp Viễn.

Còn Diệp Viễn thì khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.

Dọc theo đường đi, mấy người hưng phấn nói không ngừng, khiến Diệp Viễn có chút ngượng ngùng.

Mấy người nhanh chóng đến cửa một câu lạc bộ ở Giang Châu tên là Thừa Thiên.

Câu lạc bộ Thừa Thiên là một trong những câu lạc bộ lớn nhất sang trọng nhất Giang Châu.

Bình thường người ra vào nơi này đều là người có tiền của Giang Châu.

Chi phí ở đây gần như bằng nửa năm tiền lương của tầng lớp lao động.

Vì vậy, nơi này đối với người bình thường mà nói chính là cái mỏ đốt tiền.

Khiến người ta ngần ngại.

Lúc này, bãi đậu xe bên ngoài câu lạc bộ có đủ các loại xe sang cao cấp đỗ ở đó, người ra vào cửa nối liền không dứt.

Những người này hầu như đều là người trong các nhà giàu có ở Giang Bắc.

Hai ngày nay mấy người Liễu Khánh Phi, Phạm Thống và Thẩm Tư Phàm đã quyết định xong chuyện viên thuốc với các gia tộc lớn vùng Giang Bắc.

Nhóm những người phụ trách lớn ở Giang Bắc bàn bạc với nhau, quyết định tối nay mở một buổi dạ tiệc chúc mừng bọn họ tiến tới hợp tác.

Cùng mấy người Thẩm Tư Phàm, Phạm Thống, Sở Vân Phi đi vào trong câu lạc bộ, bên trong được trang trí vô cùng xa hoa.


Toàn bộ phòng khách đèn đóm rực rỡ, người đông đúc, gần như đều là những nhân vật đại diện cho các gia tộc lớn ở Giang Châu.

Diệp Viễn cũng nhận ra không ít người quen.

Mấy người Liễu Khánh Phi, Lý Hồng Đào, Ngô Thanh Phong đều ở đây.

Lúc này, có rất nhiều người vây xung quanh Liễu Khánh Phi.

Mà ba người Phạm Thống, Thẩm Tư Phàm và Sở Vân Phi vừa đến, một nhóm người cũng rối rít qua nói chuyện với bọn họ.

Đương nhiên phần nhiều là tâng bốc.

Ngoài ra, Diệp Viễn còn nhìn thấy Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn đã từng gặp qua trước đó.

Bên cạnh hai người còn có Lý Thiên Vũ và vợ cũ Diệp Viễn là Lâm Phi Phi, cùng với em gái của Lâm Phi Phi là Lâm Oánh Oánh.

Lúc này, những người đó cũng bị một đám thanh niên vây quanh, không nhìn thấy Diệp Viễn đến.

Diệp Viễn nhìn thấy Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống bị đám người vây lấy, anh liền tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Chỉ là Diệp Viễn vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng hét chói tai truyền tới cách đó không xa.


“A!”
Tiếng hét chói tai này chính là của Lâm Oánh Oánh.

Hóa ra, thời điểm Lâm Oánh Oánh chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.

Một nhân viên phục vụ bưng rượu đi tới, kết quả không chú ý đụng phải Lâm Oánh Oánh.

Rượu nho đỏ tươi vẩy khắp người cô ta.

Nhân viên phục vụ sợ hãi vội vàng xin lỗi.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
Nhưng Lâm Oánh Oánh vốn không chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Oánh Oánh, hung hăng tát một cái bạt tai vào mặt nhân viên phục vụ.

“Con mẹ nó cô mù à, đi đường kiểu gì thế?”
Nhân viên phục vụ che mặt có hơi sưng đỏ, vẫn liên tục nói xin lỗi.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”.