“Bốp!”
Lâm Oánh Oánh lại hung hăng tát một cái bạt tai vào mặt nhân viên phục vụ kia.

“Con mẹ nó cô biết bộ lễ phục dạ hội này trị giá bao nhiêu tiền không?”
Lâm Oánh Oánh tham gia buổi dạ tiệc của xã hội thượng lưu ngày hôm nay.

Để hấp dẫn các cậu ấm nhà giàu đến tham gia bữa tiệc, cô ta đã tốn mấy trăm ngàn mua bộ lễ phục dạ hội này.

Nhưng không ngờ vừa đến nơi này được một lúc, bộ đồ đã bị nhân viên phục vụ làm hỏng.

Chuyện xảy ra ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của mấy người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, một nhân viên phục vụ khác đi ra.


Điều khiến Diệp Viễn cảm thấy bất ngờ chính là nhân viên phục vụ này lại là Phùng Tiêu Tiêu.

Hóa ra lần trước ở hộp đêm Hoàng Cung, sau khi Diệp Viễn và Sở Vân Phi giúp đỡ hóa giải nguy hiểm cho Phùng Tiêu Tiêu.

Phùng Tiêu Tiêu liền từ chức, đã tìm được việc ở đây được hai ngày.

Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích chuyện vừa xảy ra.

Sau khi Phùng Tiêu Tiêu nghe xong liền thay nhân viên phục vụ xin lỗi Lâm Oánh Oánh.

“Xin lỗi, thưa cô, đều là sai lầm của chúng tôi, xin lỗi cô, tổn thất của cô chúng tôi sẽ bồi thường theo thời giá!”
Lâm Oánh Oánh lúc này cũng nhận ra Phùng Tiêu Tiêu.

Nghĩ đến sự sỉ nhục lần trước phải chịu ở bệnh viện, Lâm Oánh Oánh lập tức giận dữ.

“Đền? Ha ha, một đứa làm đĩ như cô đền nổi chắc? Biết bộ đồ này bao nhiêu tiền không? Mấy trăm ngàn, mấy trăm ngàn đấy cô đền được hả, vậy lấy tiền ra đi?”
Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu cũng nhận ra Lâm Oánh Oánh.

Nghe thấy lời nói hung ác khắp miệng Lâm Oánh Oánh, Phùng Tiêu Tiêu nhíu mày, cũng không nổi giận.

“Thưa cô, xin cô nói chuyện khách khí một chút!”
“Tôi đã rất khách khí, không phải cô muốn bồi thường sao, bồi thường đi, mấy trăm ngàn, quẹt thẻ hay tiền mặt?”
Lâm Oánh Oánh khoanh tay trước ngực, mặt đầy khinh bỉ nhìn Phùng Tiêu Tiêu nói.

Phùng Tiêu Tiêu có chút khó xử, cô vốn tưởng rằng quần áo trên người Lâm Oánh Oánh chỉ có mấy ngàn, không ngờ lại cần mấy trăm ngàn.


Mấy trăm ngàn đối với cô ta mà nói chính là một con số khổng lồ.

“Sao hả, không lấy ra được hả, cũng đúng, một con đĩ như cô bán mình một lần mới kiếm được mấy trăm tệ, sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy chứ!”
“Nếu không cầm được tiền ra thì quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi!”
Sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu trở nên càng khó khăn, cô không ngờ Lâm Oánh Oánh sẽ nói ra yêu cầu quá đáng như vậy.

Còn tất cả mọi người im lặng xem kịch hay, không một ai muốn đi ra giúp Phùng Tiêu Tiêu nói chuyện.

Chủ yếu là bởi vì bọn họ nhìn thấy Lâm Oánh Oánh đi theo đám người Ngọc Lâm Phong, nên cũng không muốn đắc tội với anh ta.

Không chỉ không giúp đỡ Phùng Tiêu Tiêu, thậm chí còn có người chủ động đi ra cố ý gây chuyện.

“Mỹ nữ này, hay để tôi đền giúp cô? Ngủ cùng tôi một đêm, tôi cho cô mười ngàn, thế nào?”
Một thanh niên đỏm dáng đứng dậy, ngôn ngữ ngả ngớn nói.

“Ở bên tôi nửa tháng, tôi thay cô đền mấy trăm ngàn này, thế nào?”
Nói xong, người đàn ông chìa tay sờ má Phùng Tiêu Tiêu.


“Bốp!”
Chỉ là khi tay người đàn ông giơ lên giữa không trung thì bị người ta dùng cái tát đánh rớt.

“Mẹ kiếp, con mẹ nó ai đấy, dám quản việc của ông đây?”
“Bốp!”
Lời thanh niên vừa nói được một nửa, anh ta liền bị tát một cái vào mặt, người ra tay chính là Sở Vân Phi cùng chạy qua với Diệp Viễn.

“Con mẹ nó bạn của ông đây mày cũng dám trêu đùa, Mẹ kiếp tao ở bên mày nửa tháng, mày thấy thế nào?”
Người đàn ông lập tức bị dọa cho mặt trắng bệch, vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh Sở à, tôi chỉ đùa giỡn với cô ta thôi, xin anh Sở tha cho tôi!”
“Tha cho mày, được thôi, quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi với bạn tao! Tao tha cho mày!”
Sở Vân Phi nói xong, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm mấy người Ngọc Lâm Phong kia.

Anh ta biết rõ người thanh niên này chính là chân chó của Ngọc Lâm Phong..