“Được rồi, nơi này không phải chỗ có thể ra tay”.

Ngọc Lâm Phong ngược lại nhìn khá cởi mở, biết được người ở đây không phải loại anh ta có thể so được.

“Aiz ya, hù chết tôi rồi!”
Sở Vân Phi vỗ ngực, lòng vẫn đang sợ hãi.

Sắc mặt hai người Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống cũng đầy lo lắng.

“Nhưng người đó nhìn thấy Thẩm Tư Phàm còn không dám đánh nửa cái rắm, vẫn thật sung sướng!”
Ngồi tầng hai một lúc, Diệp Viễn mượn cớ đi nhà vệ sinh, lên tầng ba.

Vừa đến tầng ba, anh liền đụng phải Lâm Vãn Tình.

Theo bản năng, ánh mắt của Diệp Viễn lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào ngực bự của Lâm Vãn Tình.

Vốn dĩ trước đó Lâm Vãn Tình ấn tượng cũng không tốt với Diệp Viễn, lúc này Diệp Viễn lại nhìn chằm chằm ngực cô ta không rời mắt, điều này khiến Lâm Vãn Tình hết sức tức giận.


“Vô liêm sỉ!”
Nói xong, tay Lâm Vãn Tình hung hăng hướng về mặt Diệp Viễn.

Nhưng ngay lúc tay Lâm Vãn Tình sắp đụng vào mặt Diệp Viễn, người đàn ông mặt đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Vãn Tình, đồng thời túm cánh tay cô ta.

“Cô muốn phá hỏng quy định ở đây của tôi?”
Người đàn ông mặt đen ngôn ngữ lạnh băng, sát ý trên người tung hoành.

Nếu không phải Diệp Viễn dùng ánh mắt ngăn anh ta lại, chắc chắn anh ta sẽ phế luôn Lâm Vãn Tình dám ra tay đánh điện chủ.

Trong lòng anh ta, điện chủ là thần thánh bất khả xâm phạm.

“Xin lỗi!”
Lâm Vãn Tình bị giật mình, vội vàng nói xin lỗi.

“Nếu như có lần sau, chết!”
Người đàn ông mặt đen đáp lại một câu.

Lâm Vãn Tình cũng không dám nói gì nữa, chỉ hung hăng nhìn Diệp Viễn, xoay người xuống tầng.

Khi bóng dáng Lâm Vãn Tình biến mất trong nháy mắt ở cửa cầu thang, người đàn ông mặt đen nửa quỳ trước mặt Diệp Viễn.

“Thập Nhất ra mắt điện chủ!”
Trước kia, thuộc hạ của Diệp Viễn có mười ba cao thủ siêu cấp, bọn họ được gọi là mười ba cao thủ Thiên Thánh.

Mà Thập Nhất đứng thứ mười một trong mười ba người này, nên được gọi là Thiên Thập Nhất.

Diệp Viễn vội vàng đưa tay đỡ Thiên Thập Nhất đứng dậy.

“Điện chủ, em dẫn người đi gặp anh Hàn!”
Nói xong, Thiên Thập Nhất đưa Diệp Viễn vào một căn phòng.


Trong phòng, một người đàn ông mặt đầy vết thương, vốn không nhìn ra mặt mũi ngồi trên xe lăn, anh ta tay cầm bút lông, múa bút trút mực trên giấy.

“Anh Hàn, anh nhìn xem ai tới?”
Vừa vào cửa, Thiên Thập Nhất liền kích động nói.

Hàn Phong ngẩng đầu, người như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ, bút lông trong tay cũng lặng lẽ rơi xuống.

“Lão tam!”
Vừa gặp lại Hàn Phong, khi nhìn thấy khuôn mặt gần như sắp không nhận ra nữa, Diệp Viễn chỉ cảm thấy tim như dao cắt, đau đến mức hô hấp có chút khó khăn.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Hàn Phong cuối cùng đã có phản ứng, toàn thân anh ta run rẩy, giãy giụa, muốn từ xe lăn đứng lên.

Nhưng hai chân anh ta không có chút sức lực và cảm giác, vùng vẫy một hồi, nhưng vẫn tốn công vô ích.

Đôi mắt Diệp Viễn đỏ lên, vội vàng tiến lên ấn Hàn Phong muốn đứng dậy.

Chỉ là lúc tay Diệp Viễn chạm vào vai trái của Hàn Phong, nhưng lại phát hiện vai trái của Hàn Phong trống rỗng.

Điều này khiến nội tâm Diệp Viên đột nhiên chấn động.

“Lão Tam, cái này?”

“Haiz, không sao, năm đó vô tình bị chó điên cắn!”, Hàn Phong không để ý nói.

Hàn Phong càng không để ý, nội tâm Diệp Viễn càng áy náy, nếu như năm đó mình không cố chấp đi thăm dò đảo Quỷ Môn.

Có lẽ bây giờ cánh tay này của Hàn Phong cũng sẽ không mất, những người anh em kia càng không biết vì sao mà chết.

“Xin lỗi, lão Tam, đều là tôi hại các anh em, hại các anh chịu khổ!”
“Lão đại, anh đừng nói như vậy, năm đó nếu không phải anh, có lẽ chúng em đã chết lâu rồi!”
Hàn Phong vẫn nhớ như in, năm đó anh ta bị kẻ buôn người bán đi, chịu mọi uất ức, cuối cùng vẫn là Diệp Viễn cứu anh ta.

Nếu như không có Diệp Viễn, có lẽ anh ta đã sớm chết ở xứ người.

Từ sau khi Diệp Viễn cứu mạng anh ta, anh ta liền thề, cái mạng này của mình chính là của Diệp Viễn.

Sau đó gặp phải vây đánh của đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kì, anh ta và một đám anh em đã liều chết chiến đấu với đám người đó, sau cùng với cái giá là mất đi đôi chân và một cánh tay mới khiến Diệp Viễn an toàn thoát khỏi.