Diệp Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Phong đã chuyển sang một chủ đề khác.

“Lão đại, không nói đến mấy chuyện không vui nữa, nói về anh đi, năm đó sau khi anh rời đi, tại sao nhiều năm như vậy bọn em vẫn không tìm được anh!”
Lúc này Diệp Viễn mới giải thích do anh mất trí nhớ, sau đó đến chuyện được nhà họ Lâm tuyển về ở rể.

Khi biết Diệp Viễn bị nhà họ Lâm tuyển về ở rể, làm trâu làm ngựa ở nhà họ Lâm.

Điều này khiến Hàn Phong và Thiên Thập Nhất vô cùng tức giận.

Thiên Thập Nhất càng muốn xông ra giết tất cả người của nhà họ Lâm.

Nhưng lại bị Diệp Viễn ngăn cản.

Dù sao năm đó Diệp Viễn bị thương nặng lưu lạc đầu đường xó chợ, nhà họ Lâm cũng xem như đã giúp anh một tay.

Mà ba năm nay làm trâu làm ngựa ở nhà họ Lâm, đây cũng xem như trả sạch ân tình cho nhà họ.


Bây giờ anh và nhà họ Lâm xem như hai bên không thiếu nợ nhau.

Sau đó, Diệp Viễn hỏi thăm tỉ mỉ chuyện về Hàn Phong và Thiên Thập Nhất sau khi anh rời đi năm đó.

Hai người giải thích cho Diệp Viễn, hóa ra năm đó sau khi Diệp Viễn thành công phá vòng vây dưới sự che chở liều chết của các anh em, một đám cao thủ của đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kì liền truy đuổi Diệp Viễn.

Thiên Thập Nhất là người duy nhất không bị thương nặng và Hàn Phong hai chân bị hủy, đồng thời mất cánh tay phải đã cùng mở ra một con đường máu.

Chạy ra ngoài.

Về sau, khi đã dưỡng thương ổn định, họ lại quay về đảo Quỷ Môn.

Muốn xem các anh em khác còn sống hay không.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ đó là khi họ đến đảo của Quỷ Môn, phát hiện ra tất cả các thi thể ở đó đều biến mất tăm.

Hơn nữa đảo bị hủy diệt cũng đã khôi phục lại nguyên trạng trước trận chiến, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hai người tìm khắp các ngõ ngách ở trên đảo, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì.

Hai người không tìm thấy bất kỳ đầu mối, nên đã rời khỏi đảo Quỷ Môn.

Tới nước Hoa Hạ định tìm tung tích của Diệp Viễn.

Chỉ là tìm một năm trời, hai người vẫn chưa tìm thấy bất kỳ tin tức gì của Diệp Viễn và những huynh đệ khác.

Cuối cùng, hai người đã mở một quán trà tại đây.

“Các cậu nói sau khi các cậu trở lại đảo Quỷ Môn, tất cả thi thể của mọi người đều biến mất, hơn nữa đảo bị hủy diệt cũng khôi phục nguyên trạng?”
“Phải”.


Hai người không hẹn mà cùng gật đầu, đến bây giờ, hai người đều cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái.

“Xem ra có thời gian phải đi đến đó một chuyến!”
Diệp Viễn luôn cảm thấy thi thể mấy anh em kia biến mất ly kỳ, đảo khôi phục nguyên trạng, lộ ra vẻ cổ quái.

“Lão tam, cho tôi xem chân cậu!”
Hàn Phong biết Diệp Viễn y thuật cao siêu, cũng không có từ chối.

Liệt ba năm, trong lòng anh ta cũng cực kỳ hy vọng một ngày nào đó bản thân có thể đứng lên.

Thông qua kiểm tra cẩn thận, Diệp Viễn phát hiện hai chân Hàn Phong bị cao thủ đánh gãy, mà năm đó Hàn Phong cũng không xử lý vết thương kịp thời.

Điều này khiến xương hai chân của Hàn Phong hoại tử, không thể nào có khả năng đứng lên được.

Nhìn thấy Diệp Viễn khẽ nhíu mày, nội tâm Hàn Phong thật ra đã có phần tuyệt vọng.

“Lão đại, không cần phiền vậy! Em đã quen rồi!”
“Chân của cậu còn có hy vọng lành, chỉ có điều cần một vài dược liệu đặc biệt”, Diệp Viễn trả lời.

Trong truyền thừa của Quỷ Môn có một loại thuốc truyền kỳ đặc biệt, có thể làm xương gãy sống lại, chỉ có điều dược liệu chế biến loại thuốc này lại hết sức khó tìm.


“Yên tâm, chỉ cần tôi tìm thấy mấy vị thuốc kia, đảm bảo cậu có thể đứng lên được lần nữa!”
Diệp Viễn nhẹ nhàng vỗ bả vai Hàn Phong.

Anh biết, hai chân của Hàn Phong bị đứt vì mình, anh nhất định sẽ không để Hàn Phong tiếp tục tàn phế.

“Cảm ơn lão đại!”
Sau khi ở cùng Hàn Phong và Thiên Thập Nhất một lúc, Diệp Viễn liền quay về tầng hai.

Lúc này, tầng hai đã ngồi chật cứng người.

Gần như đều là nhân vật đại diện cho đám nhà giàu ở các vùng Giang Châu và một vài nhân vật áo quần bảnh bao của xã hội thượng lưu, còn có mấy người quyền thế trong giới sưu tầm.

Đột nhiên thấy nhiều người như vậy, Diệp Viễn có chút nghi ngờ.