Thẩm Thanh Từ chỉ chỉ một vị trí ghế ở bên cạnh.

Ý bảo nàng ngồi xuống.
“Tam cô nương ta không dám nhận,” La thị xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Nữ nhi của nàng là hạ nhân của cô nương nhà người ta.

Một câu La phu nhân kia nàng nghe đều là chột dạ, cũng là không dám nhận.

Hơn nữa đứa nhỏ trước mắt này, nàng đều cảm giác được là không giống với những đứa trẻ khác đâu?
“La phu nhân, ngươi còn chưa có trả lời ta đâu?”
Thẩm Thanh Từ khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên, bộ dáng cũng là rất không cao hứng.

Đương nhiên cũng thể hiện ra một đoàn tính trẻ con.

Cũng vì vậy mà làm cái cảm giác cổ quái trong lòng La thị tiêu đi phân nửa.
Nàng gật đầu, “Cô nương nói chính là, nơi này thực tốt.”
"Vậy tốt rồi.” Thẩm Thanh Từ theo thói quen mang tay nhỏ của mình chống ở trên mặt, cũng là đem đầu ngẩng cao lên.
“La phu nhân đã là thích, về sau liền ở nơi này đi.”
Trái tim của La thị bỗng nhiên căng thẳng, đôi mắt cũng là kinh ngạc trợn to đến cực điểm.
Nàng vừa rồi có phải hay không nghe lầm, Thẩm Thanh Từ nói gì đó, muốn cho nàng ở đây.

Ở một địa phương tốt như vậy, có một sân viện rộng rãi như này.
"La phu nhân là biết gảy bàn tính đi?"
Thẩm Thanh Từ lại là hỏi.

Kỳ thật nàng từ nơi đó của Bạch gia tỷ muội có nghe nói qua.

Đời trước, sự tình của Bạch gia nàng đều là biết, tỷ như là La thị, xác thực chính là một cái cao thủ tính toán sổ sách.
"Biết." La thị khẽ gật đầu.


"Trước khi ta xuất giá, trong nhà cũng coi là giàu có.

Từ nhỏ đã được phụ thân dạy cho cách tính toán sổ sách." Nàng là con gái của một vị chưởng quầy, ở phương diện tính toán sổ sách, kỳ thật là cực kỳ có thiên phú.
“Ân……”
Thẩm Thanh Từ giống như nghiêm túc nghĩ, một đôi mắt cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào nóc nhà.
Nhiều lần, nàng đây mới là mở miệng nói.
"Vậy La phu nhân có thể giúp ta quản lý sổ sách.

Ta muốn khai trương một cửa hàng hương liệu, chính là tại nơi này.

La phu nhân làm một cái nữ chưởng quầy cho ta, một tháng mười lượng bạc tiền công.

Nói tiếp nếu là làm tốt, kiếm được ngàn lượng ta liền cho ngươi một hai."
“Cô nương, ta không được……”
La thị trực tiếp đã bị dọa tới rồi.

Một tháng mười lượng tiền công, nào có nhiều như vậy.

Cho dù là nhóm đại chưởng quầy trong kinh, một tháng cũng không có khả năng được nhiều tiền công như vậy.

Càng nói gì đến nàng chỉ là một cái nữ nhân.
Mà hiện tại nàng chỉ nghe thấy câu mười lượng bạc này, lại là xem nhẹ câu kiếm ngàn lượng bạc của Thẩm Thanh Từ.

Hiện tại đối với nàng mà nói, một ngàn lượng bạc là cái nàng không dám nghĩ tới.

Mười lượng bạc đã là con số quá nhiều.

Chính là nàng không biết, về sau thời điểm gian cửa hàng này hốt bạc, con số thu vào không kém ngàn lượng là bao.

Lúc ấy La thị mới biết, mười lượng cho nàng cũng chẳng đáng là bao.
"Làm hay là không làm?"
Thẩm Thanh Từ nghiêm túc hỏi La thị, nàng không muốn nghe cái gì cái khác, nàng chỉ là muốn biết, La thị quyết định, làm hay là không làm?

La thị dùng sức cắn răng suy nghĩ.

Đêm qua kỳ thật nàng đã nghĩ tới, cũng không phải là đã có quyết định rồi sao? Chỉ cần thu lưu nàng, chẳng sợ để nàng tẩy thùng phân, đổ dạ nàng cũng đều là nguyện ý.
Hiện tại có một sự tình tốt như vậy đặt ở trước mắt, nàng vì cái gì sẽ sợ hãi, vì cái gì muốn cự tuyệt, vì cái gì muốn sợ đầu sợ đuôi.

Bất quá chính là làm một cái chưởng quầy.

Nàng tự nhận mình không kém so với nam tử, thậm chí so với nam tử còn mạnh hơn.

Cha nàng từng nói qua, nếu nàng là nam tử, sợ là so với người còn giỏi hơn một ít.
Một tháng mười lượng, nhiều như thế.

Thời điểm cha của hài tử còn ở, một tháng cũng chỉ có hai lượng bạc, vậy mà cả nhà bọn họ cũng đã cao hứng thời gian hơn nửa tháng chứ đừng nói đến một tháng mười lượng.

Nếu lúc trước có mười lượng một tháng, vậy phu quân của nàng cũng sẽ không phải chết.

Hai cái nữ nhi của nàng sẽ không phải ngay khi còn nhỏ như vậy đã bán mình cho người ta.

Mà Tùng nhi của nàng cũng sẽ không gầy yếu đến như hiện tại, đi đường không thể đi, liền lời nói cũng đều không thể nói.
Đều là cái người làm nương như nàng vô dụng.

Còn phải dựa vào nữ nhi bán mình mới có thể cứu được cái người làm nương như nàng.
Người đời đều nói nữ tử làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, chính là cái người nương như nàng, lại là hổ thẹn với ba cái nhi nữ.
Nàng có thể, nàng nhất định có thể, nàng muốn kiếm mười lượng bạc này.
Có mười lượng bạc, chờ mấy năm sau, nàng liền có thể chuộc lại nữ nhi của chính mình.

Nàng cũng liền có thể làm nhi tử mau chóng tốt lên, cũng có thể cho hắn đi đọc sách tập viết.

Về sau có thể sẽ trở thành người có tiền đồ.


Có lẽ lại có thể thi lấy một cái danh tú tài, cùng là làm cho Bạch gia bọn họ có thêm một cái Tú tài.

Cha của bọn nhỏ ở dưới nơi chín suối, cũng có thể an tâm mà nhắm mắt.
“Tam cô nương, ta nguyện ý.”
Nàng đột nhiên bùm một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.
“Thỉnh tam cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ tam cô nương, chắc chắn sẽ làm tốt cái chức chưởng quầy này."
Thẩm Thanh Từ lúc này đây mới là từ trên ghế nhảy xuống tới, sau đó đi tới bên người La thị.

"Vậy ngươi một hồi liền dẫn người lại đây đi." Nói rồi nàng từ trên người chính mình lấy ra một thỏi bạc, đặt vào trong tay của La thị.

Chính là đưa bạc ra nàng thấy đau lòng a.

Đây chính là tiền tiêu vặt tháng này của nàng.

Nàng còn chưa có tiêu gì đâu.

Không đúng, là còn không có tồn tại a.

Hiện tại chính là nàng tiêu không được.

Bởi vì tuổi tác của nàng còn nhỏ, cha đều không để nàng cầm bạc, nói gì đến để nàng mang đi tiêu.

Cho nên những thỏi bạc này, cuối cùng nơi đi không phải nơi nào khác , chính là trong rương gỗ nhỏ Hà ma ma chuyên cất bạc cho nàng.

Lần trước rương gỗ nhỏ đều là trống không.

Lúc này còn chưa có được bỏ vào, cho nên bên trong vẫn là trống không.
Rương gỗ nhỏ của nàng bao giờ mới có thể chứa đầy a.

Đời trước nàng chưa bao giờ phải vì bạc mà phát sầu.

Trừ bỏ những cái của hồi môn đó nương lưu lại cho nàng ở ngoài, nàng còn có những chiêu thức chế hương thuật tuyệt thế vô song.

Tùy tiện chế ra một loại hương, liền sẽ có thể kiếm về không ít bạc vào tay.

Cho nên trước kia nàng thưởng cho hạ nhân cũng đều là hạt đậu vàng, mà không phải là trân châu hay gì khác.
Chính là đời này, nàng thật sự là rất nghèo a.

Chẳng những là nàng không, ngay cả Hộ quốc công phủ của bọn họ cũng là nghèo theo.

Nếu không mở cửa hàng kiếm về, nói không chừng về sau các nàng đều là sẽ không có cơm ăn.
Nàng đi ra, liền thấy Hà ma ma còn đứng ở bên ngoài, nàng chạy tới, ôm lấy hai chân Hà ma ma.
“Ma ma, A Ngưng nghĩ muốn bán hương liệu kiếm tiền, ma ma nhất định sẽ giúp A Ngưng đúng hay không?”
“Đương nhiên,” Hà ma ma ngồi xổm thân mình xuống, đem thân mình nho nhỏ của Thẩm Thanh Từ ôm lên, “Tiểu thư nhi nhà ta giống như là đại tiểu thư, lúc đại tiểu thư năm tuổi, cũng đã có thể chế không ít hương thơm.

Đều là đặt ở bên trong cửa hàng, một tháng cũng có thể bán ra không ít ."
“Tiểu thư nhi nhà ta bây giờ còn lợi hại hơn, còn có thể mở cửa hàng của chính mình ."
Thẩm Thanh Từ che lại cái miệng nhỏ của chính mình, vui vẻ nở nụ cười.
Đợi chờ đến thời điểm trở về, La thị đã đem Bạch Tùng đi rồi.

Mà cửa hàng bên kia hiện tại còn chưa có khai trương, liền để Bạch thị ở bên đó.

Thời điểm ngày thường chính là làm chút công tác quét tước.

Nhà bán hương liệu phô trong kinh thành tuy rằng nhiều, chính là không có một cửa hàng nào được đặt ở nơi có sinh ý tốt như vậy.

Đương nhiên cũng không có người nào dám đánh chủ ý đến gian cửa hàng kia.
Hoàng gia là dùng bạc mua tới sự bình an của gian cửa hàng trên con đường lớn đó.

Mà cửa hàng Thẩm gia.

Ở trong lòng mọi người đều là hiểu rõ.

Đó là sản nghiệp của tướng quân phủ.

Thẩm Định Sơn từ trước đến nay đều không phải là cái người dễ nói chuyện.

Có thể động thủ, vậy liền tuyệt đối sẽ không nói chuyện.

Có thể gϊếŧ người, liền tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Cho nên ác danh của hắn ở trong kinh cũng là cực kỳ nổi tiếng.

Nếu cái nào nghĩ đầu mình đủ cứng mà tìm hắn gây sự, vậy phải xem có chịu nổi một đao của hắn không đã.