La thị ở nơi đó nàng cũng là an tâm.

Hơn nữa ngày thường bọn họ cũng là đem cửa lớn của cửa hàng đóng lại.

Bọn họ chỉ cần đi từ mật đạo vào sẽ không có ai chú ý.

Cho nên người ngoài không hề biết.

Bọn họ đang tự hỏi rốt cuộc gian cửa hàng này làm sao vậy? Mấy ngày trước vẫn còn mở cửa làm ăn, sao mấy hôm nay đã đóng cửa rồi.

Người khác thì tò mò không biết, nhưng phía bên người của Hoàng gia thì chắc hẳn lúc này là đang vui mừng đi.
Cửa hành của Thẩm gia, nghĩ đến cuối cùng cũng bị bọn họ làm sụp đổ phải đóng cửa rồi.
“Đại ca, ngươi sẽ không sợ người nọ trả thù chúng ta sao?”
Hoàng Danh Dương hỏi đại ca của chính mình là Hoàng Danh Tông.

Bọn họ đến đây mở cửa hàng trong thời gian hai năm, cuối cùng mới có sinh ý tốt như thế.

Cũng là thành công đem cửa hàng của Thẩm gia làm sụp đổ, không tiếp tục mở cửa làm ăn nữa.

Chính là Thẩm gia rốt cuộc không phải nhà bình thường.

Bọn họ hiện tại làm sụp đổ, chính là cửa hàng dưới danh nghĩa của Hộ Quốc công phủ.

Tục ngữ cũng từng nói rất đúng, bần không cùng phú tranh, dân không cùng quan đấu.

Bọn họ chỉ là cái thương nhân bình thường.

Nếu thật sự Hộ Quốc công phủ muốn làm khó bọn họ, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?
"Dưới chân thiên tử, bọn họ không dám!"
Hoàng Danh Tông một chút cũng không có lo lắng.

Cửa hàng này đóng cửa lại không phải nguyên nhân do chúng ta.


Mà là do cửa hàng của bọn hơn kinh doanh không tốt.

Hơn nữa trong kinh còn thiếu nhà kinh doanh hương liệu sao? Đâu chỉ có mình một nhà chúng ta kinh doanh hương liệu.

Lại nói nữa, Thẩm Định Sơn kia cũng chỉ là biết mang binh, lại là một cái mãng phu, sao có thể biết được bên trong sự tình này có nhiều khúc chiết như vậy.
Còn nữa, nếu như không phải ngày đó từng hỏi thăm kỹ càng, hắn sao có thể dám đem cửa hàng của mình mang đến đặt ở nơi này, còn cùng Thẩm gia đoạt đi một bút sinh ý.

Cướp đoạt đến nông nỗi, cửa hàng của Thẩm gia kia, cuối cùng cũng phải đóng cửa.
Hơn nữa hắn cũng là nghe người ta nói.

Đương nhiên, nghe người ta nói cái gì, hắn tự nhiên có biện pháp của hắn, cũng tự nhiên sẽ có phương pháp của chính mình.
Thẩm gia cửa hàng, là bị đóng cửa hay chuẩn bị phải bán đi, sự tình này cuối cùng cũng không cùng bọn hắn có quan hệ.
“Cha……” Lúc này đột nhiên từ bên ngoài một cái hài đồng chừng bảy tám tuổi đi vào.

Quần áo trên người hắn được làm từ vật liệu may mặc tốt nhất.

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, chính là trong đôi mắt đã lộ ra vài phần khôn khéo.
“An nhi.”
Hoàng Danh Tông đi nhanh đi ra ngoài, lại là vuốt nhẹ đầu nhi tử, “Hôm nay công khóa đã làm tốt chưa?"
“Làm tốt,” nam đồng nói.

Một thân khí độ này cũng là Hoàng Danh Tông thấy thực vừa lòng.

Hắn chính là sinh được một cái nhi tử tốt.

Từ nhỏ liền đã thông minh, có danh xưng thần đồng.

Về sau nói không chừng lại có thể thi về Hoàng gia bọn họ một cái danh xưng Trạng Nguyên.

Lúc đó cũng có thể để cho Hoàng gia của bọn họ trở thành nhà danh môn ở trong kinh rồi.
“Cha, đó là cửa hàng Thẩm gia sao?”

Hoàng An Đông lại là quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cách đó không xa có một gian cửa hàng đang đóng chặt cửa lớn.

Trước kia hắn chỉ cần ở chỗ này liền có thể thấy được tiểu nhị trong gian cửa hàng kia đang nhàm chán đánh ruồi bọ.

Hắn chẳng qua chỉ là mấy ngày không đến, vậy mà cửa hàng kia thế nhưng đã đóng cửa rồi.

Hơn nữa đã qua chính ngọ rồi, cũng không thấy bọn họ có ý định mở cửa kinh doanh.
“Không có gì, đóng cửa.”
Hoàng Danh Tông vuốt hai phiết ria mép của chính mình cười nói.
“Cũng là,” Hoàng An Đông đối với việc này cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

"Có thể trụ được đến thời gian hai năm cũng là không kém."
Hoàng Danh Tông cười càng là đắc ý.

Nghĩ đến bọn họ dùng phương pháp như vậy, cũng đã làm sụp đổ không biết bao nhiêu là cửa hàng.

Trước kia bọn họ không ở kinh thành.

Hiện tại mới là ở kinh thành đứng vững gót chân.
Từ lúc ban đầu không có tiếng tăm gì, bây giờ cũng là có chút địa vị của chính mình.

Chỉ cần về sau bọn họ có thể chế ra hương liệu tốt, như vậy hương liệu của nhà họ liền vang danh, cũng là trở thành nhà kinh doanh hương liệu đứng đầu.
Hoàng gia trước nay đến tận đây, liền chưa bao giờ đem Thẩm gia đặt ở trong mắt.

Đối với bọn họ, Lâu gia đã không còn, như vậy danh xưng hương liệu đệ nhất gia, cũng chỉ có thể là một nhà Hoàng gia bọn họ.

Thẩm gia hiện tại bán chính là hương liệu do người khác điều chế, mà hương liệu do bọn họ bán lại do chính nhà bọn họ điều chế ra.

Cho dù Thẩm gia gia nghiệp có lớn, chính là ở phương diện này, Thẩm gia vô pháp có thể cùng bọn họ so sánh với.

Đương nhiên người Hoàng gia tính kế, Thẩm Thanh Từ tự nhiên cũng là biết.

Nàng vẫn luôn đóng cửa hàng không có mở, chính là để cho bọn họ đắc ý mấy ngày.

Người nếu là đứng ở chỗ càng cao, không biết khiêm tốn, đến lúc đó ngã xuống càng đau.

Nàng muốn làm cho người Hoàng gia phải thật đau đớn một lần.

Hơn nữa để bọn họ nhớ kỹ nỗi đau này, cả đời đều không thể nào quên được.

Thẩm Thanh Từ đã nhiều ngày vẫn luôn là ở trong tiểu viện của chính mình chế hương.

Từ bên ngoài nhìn vào, đều là không ngửi thấy bất kỳ mùi hương gì.

Bởi vì chế hương thuật của nàng, sẽ không làm hương khí tản ra phía bên ngoài.

Nàng trước kia tuổi còn quá nhỏ, cũng không phải quá mức quen thuộc, cho nên liền cố ý chế thành hình thù kỳ quái.

Nhưng hiện tại là bất đồng.

Nàng muốn chế thành huân hương có thể bán, hương hoàn mang theo bên mình, còn có loại hương để bên gối.
Nhờ có bí quyết ẩn hương của Lâu gia, lúc nàng điều chế hương liệu, thế nhưng đều là thuận lợi như nước chảy mà thành.

So với thuật chế hương ở đời trước của nàng mà nói, một đời này có thể coi là tịnh tiến không ít.

Đương nhiên mùi hương do nàng chế ra cũng là độc nhất vô nhị, thế gian không có mùi hương thứ hai như vậy.
Hương liệu sau khi điều chế xong đều được cất vào bên trong những bình sứ xinh đẹp.

Vì để mua được những bình sứ đó, nàng đều đã đem bạc riêng của đại tỷ cùng đại ca lấy tới.

Làm cho bây giờ hầu bao của bọn họ đều sạch sẽ trống trơn.

Bất quá đại ca cùng đại tỷ thật tốt, chỉ nghe nói nàng cần bạc, cũng không hỏi lý do nhiều, đều mang bạc riêng của bản thân ra cho nàng.
Về phía bên trong cửa hàng, Hà ma ma giúp nàng tìm mấy cái tiểu nhị thông minh lanh lợi.

Những tiểu nhị đó đều là những người trước kia nương nàng tìm về.


Nàng cũng biết, nương nàng nhất định là để lại một ít người, nhưng vì đời trước nàng không có tiền đồ nên bọn họ đều là ôm của rồi chạy mất.
Mà người nương nàng mang về từ Lâu gia, vẫn luôn là được tiếp xúc với hương liệu.

Đối với những hương liệu này, tự nhiên cũng là thập phần quen thuộc.

Hơn nữa người mà ngoại tổ phụ đưa cho nương nàng, cũng đều là những người đáng tin cậy.
Hà ma ma tuy nói chỉ là ma ma bên cạnh nương, chính là nàng liền biết, Hà ma ma có thể giúp được nàng rất nhiều sự tình.
Tới thời điểm buổi trưa, Thẩm Định Sơn đã hạ triều trở lại, đương nhiên bản thân hắn cũng là muốn cùng Thẩm Thanh Từ dùng bữa trưa.
“A Ngưng gần đây rất bận sao?”
Thẩm Định Sơn như thế nào cũng đều cảm giác được trong câu nói của mình có vị chua lòm.

Hắn hiện tại mỗi ngày đều là ngồi ngốc tại nơi này, chính là hơn phân nửa ngày thời gian cũng không nhìn thấy được nữ nhi, cũng không thấy nàng chạy lại đây tìm cha.
Chẳng lẽ trưởng thành, không cần cha?
“A Ngưng muốn kiếm bạc a,” Thẩm Thanh Từ nghiêm trang nói, "A Ngưng muốn gây dựng cửa hàng của chính mình."
Mà nhìn nàng vẫn còn mang một bộ dáng trẻ con như vậy, Thẩm Định Sơn như thế nào đã để vào mắt đâu?
Hài tử mới lớn một chút như vậy, còn biết cái gì gọi là kinh doanh cửa hàng sao?
“Cha……”
Thẩm Thanh Từ kéo kéo một chút tay áo của Thẩm Định Sơn.
“Ân, cha đây, nói đi.”
Thẩm Định Sơn hảo tính tình hỏi nữ nhi.

Hắn ở trước mặt nữ nhi từ trước đến nay đều không bảo giờ bày ra khuôn mặt lạnh.

Chính là biểu tình hắn cười lên có chút quái.

Khả năng cũng bởi vì nguyên nhân hắn không thường cười.

Bata quá Thẩm Thanh Từ tự nhiên cũng sẽ không ghét bỏ cha mình xấu.
“Cha, cửa hàng là của A Ngưng.”
Nàng vẻ mặt chiếm hữu nói, cha không thể thu hồi.
“Hảo,” Thẩm Định Sơn đáp ứng.
Hắn không thu hồi, đó là đưa cho nữ nhi, chính là đưa cho nữ nhi.

Mặc kệ nữ nhi của hắn dùng cửa hàng kia làm cái gì, hắn đều không có hỏi qua.
“Cha cũng không được qua xem.”
Thẩm Thanh Từ lại là làm Thẩm Định Sơn đáp ứng.